Tần Duyệt Duyệt ở phía sau cũng chạy tới, trên người cô ta hơi lộn xộn, biểu cảm vô cùng bi thương.
Nhìn nam chính Lận Đông Hà nói: "Không phải, anh ấy không... Không làm gì em cả, bọn em..."
"Chúng tôi sắp kết hôn, hiện giờ là người yêu, ở bên nhau thì làm sao?" Tống Lão Tam thật sự có chút cưỡng ép Tần Duyệt Duyệt, nhưng anh ta cảm thấy bọn họ sắp kết hôn cho nên làm trước cũng không có gì không đúng.
Hơn nữa Tần Duyệt Duyệt và Lận Đông Hà đã sớm có quan hệ vợ chồng, anh ta làm chuyện này cũng không tính quá mức.
Nhưng không ngờ tới, vào lúc này Lận Đông Hà đột nhiên tới đây.
Không biết Lận Đông Hà đứng bên ngoài bao lâu, tóm lại là sau khi tiến vào thì nhận định Tống Lão Tam đơn phương muốn bắt nạt Tần Duyệt Duyệt, cho nên đi lên muốn giết anh ta.
"Không có khả năng." Lận Đông Hà biết khi ở trong thôn Tần Duyệt Duyệt coi thường người lười biếng chơi xấu như Tống Lão Tam, sao sẽ kết hôn với anh ta?
Tô Tô hít sâu một hơi nói: "Thật."
Nam chính là như vậy, hậu kỳ thành công thì có chút hờ hững với nữ chính, chơi ái muội khắp nơi, nhưng chi cần bên cạnh nữ chính xuất hiện đàn ông anh ta sẽ trở nên rất thích ăn dấm.
Giống như dáng vẻ hiện giờ, vốn tưởng rằng duyên phận giữa bọn họ đã đứt, không ngờ tới nữ chính vừa định kết hôn thì anh ta lại chen chân vào.
Tô Tô thật sự muốn xoay người dẫn Lận Xuyên rời đi, nhưng mà vai phụ như bọn họ chỉ có thể ở lại khuyên can.
Sau khi cô nói xong Lận Đông Hà lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Duyệt Duyệt nói:
"Vì sao em lại gả cho người như vậy, anh ta là tên lưu manh đấy. Có phải em không có đàn ông thì không được hay không, không được thì em phải nói chứ, anh có thể trở về bất cứ lúc nào."
".„" Tô Tô cảm thấy nếu Lan Xuyên dám nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ tát anh một cái, sau đó không bao giờ để ý tới anh nữa.
Nhưng mà nữ chính thì khác, cô ta trực tiếp khóc to, nói:
"Không phải là anh không cần em sao, chúng ta đều đã ly hôn anh còn nói những lời này làm gì? Em cũng là phụ nữ, em muốn tìm chỗ dựa vào."
Dựa vào Tống Lão Tam?
Tô Tô nhìn thoáng qua Tống Lão Tam, im lặng chảy nước mắt đồng tình thay anh ta.
Lốp xe dự phòng bi thương này, chỉ sợ sắp sầu hỏng mất.
Người khác làm lốp xe dự phòng trong im lặng, anh ta thì quang minh chính đại.
Tống Lão Tam thật sự nghẹn muốn chết, nói: "Tôi, tôi thật sự thích thanh niên trí thức Tần, sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."
Nhưng lúc này nam chính được thân phận BUG bám vào người, vậy mà nói:
"Anh cũng xứng sao, một tên lưu manh như anh cũng muốn cưới sinh viên? Nhưng mà hai người dã hợp trái lại khá lắm, đúng là cẩu nam nữ, muốn tiện cả đôi tiện."
"Tôi đã nói rồi, chúng tôi sắp kết hôn, chuyện này không liên quan tới anh." Tống Lão Tam tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói.
Vậy mà Tần Duyệt Duyệt ngây ngốc nhìn Lận Đông Hà, đột nhiên nói:
"Khinh thường em như vậy có lợi gì đối với anh? Em có lỗi với anh ở điểm nào? Rõ ràng là chúng ta đã ly hôn anh lại chạy đến nhà em mắng em, chẳng lẽ lúc trước không phải là anh vứt bỏ em sao? Nếu anh nói em như vậy, vậy không bằng em chết đi cho xong." Sau khi nói xong cô ta lao ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
"Duyệt Duyệt.." Tống Lão Tam thật sự quan tâm, dù sao anh ta cũng là nam 2 sỉ tình, cho nên lập tức muốn đuổi theo cô ta.
Sao Lận Đông Hà có thể để Tống Lão Tam đuổi theo, trực tiếp tiến lên đánh ngã anh ta xuống đất.
Lận Xuyên đành phải kéo hai bọn họ ra nói: "Đi xem người thế nào, hai người đánh chết nhau ở đây thì có ích gì? Nhỡ đâu người xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Lận Đông Hà vẫn kiên trì đá Tống Lão Tam hai cái, sau đó chạy đi nói: "Cô ấy chỉ có thể là người của tôi, anh đừng mơ cưới được cô ấy."
Sau khi nói xong thì không thấy bóng dáng, Tống Lão Tam lau miệng bị đánh rách da, sau khi lau xong thì cũng đuổi theo.
Lận Xuyên quay đầu lại hỏi: "Vợ à có dọa đến đứa bé không? Đứa bé không sao chứ?"