"Người vợ kia của cậu không cần cũng được." Sau khi Lận Xuyên nói xong câu này muốn đi.
"Dựa vào cái gì?” Tuy anh ta không rõ tâm tư của Tần Duyệt Duyệt đối với mình, nhưng mà chưa từng nghĩ tới rời khỏi cô ta.
"Dựa vào cái gì ư? Một người phụ nữ chê nghèo yêu giàu, không phân rõ trắng đen, hai mặt lại vong ân phụ nghĩa còn giữ làm gì. Nói thật, lúc trước tôi không cưới được cô ta đúng là ông trời có mắt."
"Anh..." Lận Đông Hà nắm chặt tay, nói: "Chuyện này có khả năng không liên quan tới cô ấy."
"Không liên quan? Cậu đang nằm mơ sao? Lúc trước vì sao vợ tôi phải hiến máu cho cô ta, cho súc sinh đều mạnh hơn cho loại người này."
"Lận Xuyên." Lận Đông Hà không nghe nổi nữa, từ trước tới nay anh ta chưa từng nghĩ tới huynh trưởng này của mình lại độc miệng như thế.
Xông lên thì muốn đánh anh một trận, nhưng lại bị đánh ngược lại.
Đánh anh ta xong Lận Xuyên hừ lạnh một tiếng về nhà, mà Lận Đông Hà một mình nằm trên đất chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng.
Anh ta không trách Lận Xuyên, bởi vì những lời anh nói đều đúng.
Nhưng mà mối tình đầu đơn thuần đẹp nhất thật sự không phải nói buông là buông được.
Hơn nữa anh ta là đàn ông, luôn phải chịu trách nhiệm không phải sao?
Nhưng mà, thật sự rất nghẹn khuất.
Bởi vì hai người ở trên đường, cho nên mọi người đều đi tới quan tâm Lận Đông Hà.
Anh ta lắc đầu nói mình không sao, sau đó đứng dậy xiêu xiêu vẹo vẹo về nhà.
Sở di Lan Xuyên thay thường phục chính là muốn đánh người, còn không muốn trêu chọc phiền phức.
Cho nên hiện giờ chỉ biết có người đánh Lận Đông Hà, nhưng mà người trên đường đều không biết Lận Xuyên là ai, dù sao không mặc quân trang thì chỉ là người thường mà thôi, có ở đây đường.
Lận Đông Hà vê nhà không muốn nói vết thương trên người mình từ đâu tới, nhưng mà trong lòng lãnh đạo Quan biết rõ nói:
"Lận Xuyên đánh đúng không? Con xứng đáng bị đánh."
Lận Đông Hà không nói chuyện, Hồng Mai chọc trán chồng mình trách ông ta nói chuyện quá thẳng thắn. Nhưng ma Lan Đông Hà lại nói: "Cha nói rất đúng."
"Vậy con quản đi." Sau khi lãnh đạo Quan nói xong thì không mở miệng, bởi vì mẹ ông ta đi từ trên lầu xuống.
Bà cụ không thích đứa cháu dâu học đại học kia, nói:
"Người phụ nữ kia lại gây chuyện à? Bà đã nói cô ta nhìn không phóng khoáng, không làm được việc lớn gì roi Đừng nhìn là sinh viên, nhưng đứng ở chỗ đó giống như là người nào khiến cô ta chịu ấm ức rất lớn vậy, giống hệt đám vợ bé trước đây."
Bà ta xuất thân từ gia đình phong kiến, từ nhỏ đã không quen nhìn mấy vợ bé của cha, cho nên tràn ngập khinh thường dáng vẻ bạch liên hoa này của nữ chính.
Lận Đông Hà nhíu mày cũng không nhiều lời, anh ta không quá quen thuộc đối với gia đình này, nhưng vì đến bây giờ không tìm được chỗ đi làm cho nên bà nội mới coi thường trong lòng anh ta cũng biết rõ.
Vừa vặn ông nội đi xuống, trừng mắt với bà cụ một cái, sau đó nói: "Đồng Hà à, cháu theo ông vào phòng, ông có lời muốn nói với cháu."
Lận Đông Hà chỉ có thể theo vào.
Ông nội này đối xử khá tốt với anh ta, thấy anh ta tiến vào thì chủ động lấy 500 tệ trong túi ra, nói:
"Cháu cũng biết, cha cháu không phải không muốn tìm việc cho cháu, nhưng nếu sau này bị người ta nắm được bím tóc thì nó cũng khó làm. Hơn nữa, cả đời này nó cũng chưa từng trải qua loại chuyện mất mặt như đi cầu xin người khác. 500 tệ này là tiên cho cháu đầu tư, hiện giờ quốc gia đã bắt đầu mở ra cải cách, bên ngoài có rất nhiều kỳ ngộ."
"Vâng ông nội, nhưng tiền này..."
"Coi như là ông cho vay, đến lúc đó trả lại cho ông"
"Vâng." Lận Đông Hà cầm 500 tệ trong lòng đủ tư vị, cảm thấy ban ngày mình thật sự không thể ở nhà, nếu không sẽ khiến mọi người phản cảm.
Tuy nhà mới đối xử không tệ với anh ta, nhưng anh ta là đàn ông.
Chỉ có điều nên đi đâu tìm kỳ ngộ đây?
Không biết vì sao anh ta lại nghĩ tới Tô Tô.