"Vâng vâng, vậy tuần sau có thể mời đồng chí Tiểu Bạch tới ăn cơm chưa?"
Phụt!
Tô Tô suýt nữa cười phun, khi mới gặp người đàn ông này cảm thấy hung ác như sát thần.
Nhưng bây giờ nhìn, vì sao lại có chút ngốc nghếch đáng yêu như thế?
"Được được, ngày mai tôi gọi điện cho Bạch Linh Linh hẹn cô ấy. Nhưng mà tay nghề này của anh, cần phải nâng cao thêm một chút nữa mới được."
"Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
"Lần sau không được làm cháy nồi nhà chị dâu anh nữa."
"Đừng lo đừng lo, cùng lắm thì bồi thường cái mới." Sau khi Tô Tô nói xong thì bảo bọn họ cũng ngồi xuống ăn cơm, đâu biết ăn một lát Lận Xuyên nói: "Vợ à, có chuyện muốn nói với em."
"Hả?" "Chính là rất nhiều chiến sĩ trong doanh trại bọn anh muốn tới thăm em, cho nên tuần sau anh muốn mời bọn họ tới nhà ăn một bữa cơm."
"Được."
Tô Tô hiểu ý của Lận Xuyên, lần trước mình thật sự gặp mặt một số chiến sĩ của doanh trại bọn họ, nhưng mà trường hợp rất chính quy, cho nên trên cơ bản không nói được câu nào.
Mà Lận Xuyên muốn giới thiệu cô cho các anh em của mình, lúc này mới muốn mời bọn họ tới đây.
Thường Dược Tiến biết chuyện mời các chiến sĩ nên sắp xếp vào tuần tới, nhưng vì anh ta muốn gặp mặt Bạch Linh Linh mới kéo dài một tuần.
Cái bụng này của chị dâu, tuần sau to hơn tuần trước, anh ta thật sự có chút ngượng ngùng.
Nghĩ tới tuần sau mình chắc chắn phải tới đây từ sớm giúp bọn họ làm việc, như vậy sẽ không mệt đến thai phụ người ta.
Cứ thế khi Tô Tô ở trường học gọi điện cho Bạch Linh Linh, nói là Thường Dược Tiến chuẩn bị đồ ăn muốn mời cô ấy đến nhà tự mình làm.
Bạch Linh Linh vừa nghe thấy thế đương nhiên là đồng ý, từ lúc hai người hẹn hò số lần tên kia hẹn cô ấy đều đếm trên đầu ngón tay, đúng lúc lần này có cơ hội nếm thử tay nghề của anh ta.
Đám Tô Tô cũng phải chuẩn bị, bát đũa gì đó không đủ đều phải mua thêm. Vừa vặn vật tư của bộ đội cũng phát xuống cho Tô Tô, lái một chiếc xe jeep đưa hai túi gạo một túi bột mì, ngoài ra còn có một thùng dầu nành to.
Dầu nành hiện giờ cũng không phải 5 lít một thùng, người ta là 25 cân một thùng, đủ cho mình Tô Tô ăn một năm.
Đối với mấy thứ này Tô Tô thật sự vô cùng vui mừng, chính là ăn không hết.
Đám người vừa đi cô lập tức nói với Lận Xuyên đang giúp mình thu dọn: "Có thể gửi về cho cha mẹ được không, chúng ta ăn không hết."
Đâu biết nói xong vậy mà Lận Xuyên nắm lấy tay cô, kích động nói: "Tô Tô, cưới được em anh sống đúng là không uổng phí."
Tô Tô suýt nữa bị anh hù chết, tên này là người không giỏi ăn nói, đột nhiên nói như thế có chút khiến người ta không biết phải làm thế nào mới tốt.
Thật ra Tô Tô cũng biết vì sao anh lại kích động như thế, dù sao đây là của cải Tô Tô tích cóp được, đặt ở nhà bọn họ hai người ăn được ít nhất tới tận sang năm.
Nhưng mà Tô Tô lại muốn tặng cho mọi người ở quê, những lương thực này được coi là đồ tốt nhất thời đại này, hành động của cô thật sự xứng với danh từ nàng dâu tốt nhất trên thế giới này.
"Thật ra anh cũng không cần cảm động như vậy, em còn đang sầu có thể gửi về nhà được hay không đây." Không phải như hiện đại có các loại hậu cân và chuyển phát nhanh.
"Có biện pháp, anh đi gửi." Lận Xuyên tìm túi và thùng, cho đồ gửi cho cha Lận và mẹ Lận vào, sau đó tìm xe ba bánh tới ga tàu hỏa.
Không biết là anh dùng biện pháp gì, dù sao đồ vật được gửi ra ngoài.
Kế tiếp đôi vợ chồng son quy củ một chút, buổi tối gói sủi cảo ăn xong mới nghỉ ngơi.
Hiện giờ Tô Tô đi làm rất vất vả, bởi vì bụng rất to, hơn nữa thời tiết càng ngày càng nóng khiến người ta có chút khó chịu.
Cũng may là đường không xa, cô thật sự sợ nóng cho nên mua một cái ô che nắng.