"Tiểu Tô à, cha cháu bị trúng gió, Lận Xuyên lái xe đi đón ông ấy nói qua bệnh viện bên này chữa trị, bảo cháu đi làm thủ tục nhập viện trước."
"Vâng, chuyện khi nào thế?" Tô Tô vừa đi giày lại vừa nói.
"Chuyện từ đêm qua, chẳng qua Lận Xuyên mới bảo người của bộ đội tới thông báo cho cháu. Nói bệnh viện bên đó không thể chữa trị, mẹ cháu không tới, chỉ có thể bảo cháu giúp."
"Cháu biết rồi."
Nhất định là Lận Xuyên sợ dọa đến cô cho nên đón người tới mới thông báo, Tô Tô đi ra ngoài thì đi thẳng tới bệnh viện, tới bệnh viện thì tìm Bạch Linh Linh cũng mới trở về bệnh viện.
Nghe cô nói xong Bạch Linh Linh lập tức tìm bác sĩ tới, hai người nhanh chóng làm thủ tục nhập viện, sau đó cũng nhanh chóng tìm được phòng bệnh.
Mới làm xong chuyện này thì Lận Xuyên tới, anh ôm cha Lận vào phòng cấp cứu, sau đó dáng vẻ mệt mỏi ngồi dựa vào tường.
Tô Tô chạy tới hỏi: "Sao lại thế này, đang khỏe mạnh sao lại trúng gió?”
"Nói là khi ngủ quên đóng cửa sổ, kết quả buổi sáng khi dậy mặt nghiêng đi. Bên chúng ta không có bệnh viện chính quy, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, anh đưa người tới đây luôn."
"Ừm"
"Mẹ nói phải chăm sóc hai đứa bé không có cách nào tới đây, vợ à..."
"Em biết rồi, em ở nhà chăm sóc cha." Lận Hải còn chưa kết hôn nên không bảo vợ mình tới, mà hai ngày nay cậu đi công tác không ở nhà xưởng.
"Cảm ơn em, anh thật sự là đứa con trai không xứng chức."
"Anh ảo não cái gì, hiện giờ còn chưa biết thế nào." Có lẽ không sao đâu.
Chỉ một lát sau bác sĩ đi ra, nói là phải nhanh chóng cứu chữa, cần tiến hành châm cứu, sau đó còn phải nằm viện.
Nằm viện cần Tô Tô trông chừng, Lận Xuyên phải trở về đơn vị.
Cũng may cha Lận có thể tự mình lo liệu, nhưng không nói nên lời nên vô cùng sốt ruột.
Đợi Lận Xuyên vừa đi ông ấy lập tức vẫy tay, nóng lòng đuổi Tô Tô rời đi, vậy mà bảo cô đi làm.
"Cha, cha để con tìm cớ nghỉ hai ngày đi, luôn đi làm con cũng rất mệt." Sau khi nói xong cô đưa khăn tay đã mua cho ông ấy, dù sao bên miệng luôn có nước bọt chảy xuống.
Cha Lận sốt ruột, vẫn luôn đánh lên chân mình, hẳn là đang nói mình thật vô dụng.
"Cha, bệnh của cha có thể chữa trị, chỉ cần ở nơi này mấy ngày là có thể chữa được thôi." Sau khi nói xong, cô gọt táo cho ông ấy.
Cha Lận không có cách nào, chỉ có thể ăn từng miếng táo.
Chữa trị lần này không chỉ châm cứu còn phải truyền, cho nên Tô Tô phải ở đây trông chừng đến khi truyền xong.
Sau đó đợi ông ấy ăn cơm tối xong mới có thể về nhà, dù sao trong nhà còn có đứa bé.
Cha Lận không quá quen thuộc bệnh viện, trước khi đi Tô Tô đã chỉ nhà vệ sinh ở đâu, còn để lại đồ ăn vặt.
Sau khi về đến nhà trời đã tối đen, Tiểu Chiến Chiến cả ngày không được bú sữa mẹ đã sốt ruột không nhịn được.
Cô oán giận: "Hầu hạ xong người già trở vê còn phải hầu hạ tổ tông con nữa."
Dì Diệp hỏi tình hình, Tô Tô nói: "Không được tốt lắm, ít nhất phải chữa trị mười ngày nửa tháng. Lại còn phải điều dưỡng, không thể sốt ruột."
"Vậy làm sao bây giờ, Lận Xuyên ở bộ đội, cháu còn phải đi làm."
"Cháu muốn xin nghỉ dài hạn, thật sự không được thì nghỉ làm." Còn có thể có biện pháp nào, người quan trọng hơn.
Hơn nữa công việc giáo viên chỉ là một bước ngoặt tới nơi này của cô, hiện giờ mình có hai nhà xưởng nuôi sống sợ cái gì?
"Không ngờ tới vậy mà cháu có quyết tâm như thế, yên tâm, đến lúc đó cháu có thể chăm sóc cùng với Hình Nhã."
"Bọn họ còn chưa kết hôn đâu."
"Đã đính hôn thì gần như kết hôn, cháu còn có đứa bé mà."
"Thật sự không cần, hay là thế này đi, chủ nhật cô ấy đến bệnh viện thay cháu một lát, cháu trở về trông đứa bé, dù sao ngày đó dì phải nghỉ ngơi."
"Cháu nói gì thế, chủ nhật này dì làm thêm cũng không sao, dù sao trở về cũng không có chuyện quan trọng gì." Di Diệp cảm thấy đều là thân thích, cho nên bà ấy giúp một chút là chuyện đương nhiên.