Tô Tô cảm thấy bọn họ làm điều thừa, nên nói: "Em nhìn thấy thanh niên trí thức Tần đi về phía trạm vận chuyển hành khách, nói không chừng cô ta đến huyện thành, cho nên sẽ ve muộn một chút, các anh tìm cũng phí công thôi."
"Đến huyện thành, vậy không phải tận 6 giờ tối mới có thể trở về sao?" Lận Hải nhíu mày nói: "Bây giờ mới hơn bốn giờ, chẳng lẽ chúng ta phải đợi cô ta hơn một tiếng?"
Trời còn chưa tối lắm, phải nhanh trở vê.
Nhưng cậu không dám, chỉ có thể nhìn thoáng qua anh cả mình.
"Đợi." Gương mặt Lận Xuyên âm trầm nói.
Thật ra anh không muốn đợi, nhưng nhỡ đâu cô ta trở về xảy ra chuyện gì mình cũng có phiền phức.
Vì thế mấy anh em Lận gia cộng thêm Tô Tô vừa xem tiết mục sắp hết vừa đợi, còn có hai người cùng thôn cũng muốn ngồi xe lừa về nhà, đợi một lát thấy bọn họ không đi thì đi bộ về nhà, dù sao trời đã đen lại bọn họ còn phải trở về ngủ. Tô Tô cũng bắt đầu ngáp, tuy ngủ một ngày nhưng dù sao tối qua tăng ca thêm giờ hơi mệt, cho nên đến bây giờ không chống đỡ được.
Lận Xuyên có chút sốt ruột, nói: "Có phải lạnh hay không? Hay là anh cõng em trở về để ba bọn họ đợi ở đây."
"Không cần, sắp tới giờ rồi." Tô Tô vẫn luôn hài lòng với nhân phẩm của nam phụ trong sách, dù sao cũng là quân nhân thật sự không giống nam chính xấu xa nói đi là đi.
Dù sao cũng cống hiến cho quốc gia, giáo dục ra tam quan vô cùng chính trực.
Đợi một lát cuối cùng cũng thấy nữ chính thất hồn lạc phách đi tới, giọng nói của cô ta hơi run rẩy nói:
"Ồ, cảm ơn mọi người đã đợi tôi."
Sau khi lên xe, tâm sự của cô ta nặng nề.
"Sao cô lại như vậy, chạy tới huyện thành làm cái gì?" Lận Hải không biết che giấu hỏi thẳng.
"Tôi, tôi không đến huyện thành, đi xem một lát thì đi nhầm." Tần Duyệt Duyệt hoảng sợ vội vàng giải thích.
"Được rồi, chúng ta trở về đi." Tô Tô kéo Lận Xuyên một cái, anh ngầm hiểu trừng mắt với Lận Hải nói: "Em đánh xe."
"Ồ." Lận Hải sợ anh cả cậu chỉ có thể ngồi trước đánh xe. Lan Xuyên dùng áo khoác bọc lấy Tô Tô ngôi phía sau, như vậy gió sẽ nhỏ hơn một chút cũng sẽ không quá lạnh.
Buổi tối ở trong núi khác với ban ngày, Lận Xuyên sợ đông lạnh nàng dâu của mình chỉ có thể không màng người khác nhìn còn muốn ôm ấp che chở.
Áo khoác của anh to, có thể ôm người ở trong lòng mình.
Không bằng nói nàng dâu của mình quá nhỏ xinh, rõ ràng là người lớn nhưng anh có thể ôm hết vào trong lòng, ngay cả chân cũng không lộ ra.
Tần Duyệt Duyệt mới bị người ta hoài nghi trong lòng vô cùng sợ hãi, cô ta luôn sợ Lận Hải nói chuyện này ra, nhưng không ngờ tới muốn đến bệnh viện kê thuốc phá thai hoặc làm phẫu thuật đều cần nhà trai ký tên.
Nếu bảo Lận Đông Hà đi cùng mình đến bệnh viện vậy thì anh ta nhất định sẽ kết hôn với mình, nhưng mà tìm người đàn ông khác lại lo lắng chuyện này sẽ truyền ra, đến lúc đó thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoại.
Đột nhiên cô ta thấy được Lận Xuyên che chở Tô Tô, người đàn ông này là quân nhân từ trước tới nay nói lời giữ lời, trước đây mình có yêu cầu gì anh đều đồng ý sau đó nhất định hoàn thành, cho dù là chuyện khó khăn tới mấy.
Tuy cô ta chỉ từng nói mấy yêu cầu với anh, nhưng mà anh đều hoàn thành.
Hơn nữa liên quan tới nghề nghiệp của anh cho nên cũng giữ chữ tín hơn người khác, bất cứ chuyện gì chỉ cần có quân nhân ở đây mọi việc sẽ rất thuận lợi.
Hôm nay tuy đám bác sĩ nhìn cô ta với vẻ khinh thường, nhưng chỉ cần đến lúc đó cô ta dẫn Lận Xuyên đi cùng thì mọi việc sẽ được giải quyết.
Bởi vì chỉ cần anh nói một lời, chuyện gì cũng dễ làm.
Nghĩ tới đây, trong đầu cô ta chậm rãi phác họa ra một kế hoạch, chỉ đợi ngày mai có cơ hội sẽ đi tìm Lận Xuyên, tin tưởng gặp được loại chuyện này anh nhất định sẽ giúp đỡ.