Nhưng mà không ngờ tới, cô ta lại đẩy mình ra bên ngoài.
Được rồi, coi như muốn cưới cô ta là mình cam tâm tình nguyện, nhưng mà:
"Anh sẽ nghĩ cách chậm rãi trả, đây là chuyện của anh. Nhưng mà đúng như lời đồng chí Tô, chỉ cần em một ngày không nói rõ với nhà mẹ đẻ, bọn họ sẽ vĩnh viễn đòi tiền em, em muốn cho bọn họ tiền cả đời sao?"
"Bọn họ sinh em dưỡng em, chẳng lẽ không nên sao?”
"Vậy cha mẹ anh thì sao?”
"Bọn họ không phải là cha mẹ ruột của anh, có thể làm như bình thường không có trở ngại là được."
Lúc trước Lận Đông Hà từng nói thân thế của mình cho Tần Duyệt Duyệt nghe, nhưng không ngờ tới cô ta sẽ nói ra những lời như vậy.
"Em nói cái gì thế hả?"
"Em, em không cố ý. Em có chút không thoải, luôn có cái kia em cũng khó chịu, anh không thể để em nghỉ ngơi một lát được sao?" Biết Lận Đông Hà không vui, cho nên Tần Duyệt Duyệt lập tức nhận thua.
Lận Đông Hà cũng không muốn nhiều lời, anh ta đi ra cửa hút thuốc, sau đó thấy Lận Hải tới đây.
Nhìn sắc mặt anh ta cũng biết là vì chuyện gì, đoạn hội thoại lúc trước Lận Sơn cũng đã nghe thấy.
Thường ngày tên nhóc kia thân với Lận Hải nhất, không có việc gì sẽ nói với Lận Hải, cho nên cậu tới đây để nói chuyện.
Anh ta cũng không muốn cãi vã với Lận Hải, nên hút thuốc nói: "Hải Tử em muốn nói chuyện gì?"
"Anh hai, em cảm thấy anh và chị dâu thật sự có chút không thể nói nổi."
"Sau này sẽ không, anh sẽ trông chừng cô ấy."
Lận Hải ngăn cản anh ta tiếp tục nói thêm.
"Vậy được, anh quản đi. Chuyện này em sẽ chưa nói với cha mẹ." Sau khi Lận Hải nói xong thì rời đi, nhưng mà đi hai bước lại quay đầu lại nói: "Đừng nghĩ nhà bọn em ngốc, nếu các anh lại muốn chiếm tiện nghi đừng trách em không khách sáo. Anh cả em không ở nhà, em chắc chắn không để các anh bắt nạt chị dâu của bọn em."
Sau khi nói xong cậu chạy mất.
Lận Đông Hà cũng không tức giận, cậu nói không sai, lúc trước mình thật sự đã chiếm tiện nghi, không thể lại cầu xin người ta lấy của cải điền vào động không đáy, bởi vì động không đáy đó ngay cả anh ta cũng không biết làm thế nào mới lấp được.
Kế hoạch của một năm này là vào mùa xuân!
Từ qua 16 tháng giêng mỗi người đều rất bận rộn.
Đám đàn ông nhà họ Lận từ sớm đến tối gần như không ở nhà, mỗi người xách theo sọt nhỏ và xẻng di ra ngoài, vừa đi là cả ngày.
Nghe nói một sọt phân có thể đổi lấy mấy công điểm, nếu mỗi ngày chuyển mười sọt chẳng khác nào cuối năm chia được hai cân lương thực.
Tô Hiểu không hiểu cuộc sống ở thời đại này lắm, nhưng cô nghĩ tới ba lô của mình cảm thấy có lẽ là thứ may mắn nhất từ lúc xuyên qua tới nay.
Lớp xóa nạn mù chữ không có nhiều người tới, cô vẫn kiên trì dạy.
Nhưng mà gân đây vì trên đường không có nhiều tuyết đọng lắm, cho nên người trong thôn thường có xe đến công xã.
Dù sao sắp đến cày bừa vụ xuân, cho nên có một ít nông cụ cần tới trấn trên mài giũa.
Tô Tô cũng đi theo bọn họ tới công xã mấy lần, chủ yếu là gọi điện cho Lận Xuyên.
Lận Xuyên thường xuyên không ở văn phòng, cho nên có đôi khi gọi điện phải đợi anh một lúc lâu anh mới chạy vê.
Nhưng mà Tô Tô không thể nấu cháo điện thoại với anh như bình thường, chỉ có thể nói ngắn gọn may câu sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Tâm lý rất nhớ anh, đang trong tình yêu cuồng nhiệt phải tách ra nên cô gái không có khả năng không có cảm xúc mặt trái.
Chỉ có điều nghĩ tới người đàn ông của mình phục vụ quốc gia, cô không thể đoạt người đàn ông với quốc gia được.
Thôi, dù sao anh nói đang xin đi theo quân, có lễ nhịn thêm khoảng một thời gian nữa thì có thể đến chỗ anh.
Ở nơi này sinh sống cũng rất thích ý, một năm trôi qua rất nhanh.