"Chuyện này thật sự không thể. Nếu anh có thể sinh thay em chắc chắn đã sinh thay, đâu để em chịu đau."
"Nhưng mà bây giờ em bận như thế, đứa lớn còn chưa thể đi mua nước tương, lại có đứa bé, em còn công việc nữa."
"Công việc công việc, thật sự không được thì không đi làm nữa, anh có thể nuôi em." Tiền trợ cấp của anh hiện giờ đủ nuôi cả nhà không thành vấn đề.
"Nhưng mà em còn muốn tích cóp tiền cưới vợ cho con trai." Tô Tô nói rất ấm ức, vậy mà khóc ra.
Lận Xuyên lập tức giao đứa bé cho dì Diệp, ôm lấy cô nói: "Chúng ta không cho nó cưới, muốn cưới vợ thì tự mình tích cóp lấy, không thể chiếu cố nó cả đời không phải sao."
"Vậy nhỡ đâu lại sinh thêm đứa con trai nữa thì sao?”
"Cũng không cho nó cưới."
"Sao anh không chịu trách nhiệm như thế."
"Sinh ra được là xong, còn phải cưới vợ mua nhà cho chúng nó, anh không muốn vợ mình mệt." Những lời này của Lận Xuyên nói rất hay, dì Diệp ở bên cạnh đều gật đầu.
Phụ nữ sợ dỗ nhất, quả nhiên Tô Tô nghe thấy mấy lời này lập tức có chút qua cơn mưa trời lại sáng.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói:
", em quên nói với anh, cha mẹ đã chuyển tới bên này, anh có muốn đi thăm hay không. Bên đó có đồ ăn, anh đến đó ăn là được."
"Ừm, anh trở về nhìn xem." Lận Xuyên lập tức đi tới bên cha Lận mẹ Lận, chỉ một lát sau đã trở về nói: "Ngày mai anh nghỉ lại đi, mẹ bảo anh trở về chăm sóc em, nên anh trở về."
“Anh ăn chưa?”
"Chưa ăn, anh tự mình nấu được."
"Được rồi, anh vừa trở về còn để anh nấu sao?"
Tô Tô đi nấu bát mì cho anh, sau đó Lận Xuyên đi tắm, sau khi ăn mì xong hai người đi lên lầu nói chuyện.
Vừa rồi dì Diệp còn lo lắng bọn họ cãi nhau, đàn ông trưởng thành nhường phụ nữ, phụ nữ thì rất kiêu ngạo, dỗ một lát sẽ mặt mày hớn hở.
"Lận Xuyên, đứa nhỏ này bộ đội các anh đồng ý cho sinh không?"
"Khoảng thời gian trước bộ đội phát xuống mấy vị trí xin sinh thai thứ hai, anh đã xin, em không cần lo lắng." "Cái gì? Đồng chí Lan Xuyên, anh ăn ngay nói thật cho em, cái động kia có phải do anh đâm hay không?" Nếu không sao chuyện xin đẻ đứa thứ hai đã xin xong.
Lận Xuyên oan uổng quá, anh giơ tay lên nói:
"Thật sự không phải, dù sao chỉ tiêu thai thứ hai đều xin để hai năm sau sinh cũng được, ai ngờ sẽ đến nhanh như thế..."
"Còn không phải tại anh." Tô Tô đấm anh mấy cái, căn bản chính là đang làm nũng, người ta cũng không để ý.
Lận Xuyên nhỏ giọng nói: "Ừm, đều tại anh."
Suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu: "Quá lợi hại."
Tô Tô vốn đang muốn đi ngủ, lúc này trái tim lập tức như bị đóng băng.
Mình đều khó chịu như thế vậy mà anh còn cảm thấy kiêu ngạo?
Đánh, không thể mặc kệ.
Vì thế cô ngồi dậy đấm Lận Xuyên mấy cái, thật sự là dùng hết sức, kết quả...
"Vợ à, hay là em đợi sinh con xong hãy đánh anh.”
"Vì sao?"
"Anh sợ anh không nhịn được."
Tô Tô: "..." Cô cảm thấy hiện giờ mình phải đánh chết người đàn ông này, nhưng mà thứ nhất không có lực, thứ hai là thật sự bị da mặt dày của anh đánh ngã.
Không còn cách nào trợn tròn mắt không để ý tới anh, bạo lực lạnh lùng.
Lận Xuyên ho nhẹ một tiếng, ôm lấy vợ mang thai dỗ, làm đàn ông bản lĩnh dỗ phụ nữ là trời sinh, nếu muốn dỗ kiểu gì cũng dỗ được phụ nữ.
Đừng nói là không dỗ được, đó căn bản là lấy cớ mà thôi.
Đúng vậy, dù sao Lận Xuyên nghĩ như thế.
Sau đó ngày hôm sau, hai vợ chồng lại bắt đầu tình nghĩa kéo dài đi xuống lầu.
Tô Tô đi làm, Lận Xuyên về nhà cha mẹ thu dọn đồ giúp bọn họ, nối nước máy.
Lận Giang thì tự mình đến trường đăng ký, Tô Tô vốn định giữa trưa đưa cậu qua, nhưng mà cậu cảm thấy không cần.
Đàn ông nhà họ Lận không cần phụ nữ phải lo lắng, đặc biệt là hiện giờ cô còn là thai phụ.
Mà hiện giờ Tô Tô đi làm còn đang tăng ca, vì vấn đề sắp xếp công việc cho sinh viên tốt nghiệp.
Hiện giờ hơn nửa sinh viên tốt nghiệp đều được phân chia, cho dù thành tích của bọn họ thế nào đều có đơn vị tới muốn.
Dù sao nếu đơn vị có sinh viên, nhìn có vẻ vinh quang.
Mà hiện giờ trường học cũng tham dự những chuyện này, đề cử sinh viên nào cho đơn vị nào đều phải mở họp/
Ví dụ như hôm nay, Tô Tô cũng phải tham dự cuộc họp này.