"Tôi không có ý đó, cô hiểu lầm rồi. Tôi mới tỉnh lại, nói chuyện có chút run run ba lật ngược thành bốn." Tuy Tần Duyệt Duyệt nói như thế, nhưng biểu cảm trên mặt là không thèm để ý.
Vừa vặn Bạch Linh Linh tiến vào, cô ấy cũng muốn nhìn xem người bệnh mình cứu khôi phục thế nào.
Vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, không khỏi tức giận nói: "Đồng chí Tô truyền máu cho cô là bệnh viện sắp xếp, cô ấy cũng đồng ý hiến máu. Bệnh viện của chúng tôi mới xây không lâu kho máu không trữ nhiều máu, nếu hôm nay không phải cô ấy còn có tôi cho cô máu thì cũng là người khác. Đương nhiên, người thích hợp với nhóm máu của cô chỉ có hai chúng tôi. Chuyện này cũng không có người uy hiếp chúng tôi, cũng không có người cho chúng tôi thưởng, là chúng tôi nhàn rỗi không có việc gì làm một vừa hai phải cứu người." Sau khi nói xong, cô ấy nói tiếp: "Tô Tô, tôi thấy cô nên trở về nghỉ ngơi thì hơn, vô duyên vô cớ chảy nhiều máu như vậy chắc chắn choáng váng đầu óc."
Miệng Bạch Linh Linh còn rất độc, cắn chặt mấy từ mấu chốt. Gương mặt Tân Duyệt Duyệt lúc trắng lúc xanh, nói: "Rất xin lỗi..."
"Thôi, tôi cũng là vì nể mặt Lận Đông Hà, dù sao anh ta cũng là em họ của Lận Xuyên." Tô Tô vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, khiến Lận Đông Hà ở bên cạnh gương mặt phát sốt.
Anh ta cũng là người biết được đạo lý nếu không sẽ không làm tới đại đội trưởng, lúc này cũng cảm thấy Tần Duyệt Duyệt có chút không hiểu chuyện, cho nên ngượng ngùng nói:
"Hai người trở về đi, nơi này có tôi là được. Còn nữa, chuyện hôm nay cảm ơn cô."
Tô Tô gật đầu, vừa định nói thêm øì đó thì bị Lận Xuyên lôi đi một cách bạo lực.
Tới bên ngoài, anh trả hộp cơm cho tiệm cơm lúc trước xong, lại cùng nàng dâu đi mua chút đồ ăn cô thích ăn rồi ngồi xe trở lại công xã.
Trên đường về Tô Tô vì choáng váng cho nên không thoải mái lắm, Lận Xuyên vẫn luôn ôm lấy cô, mãi cho đến khi về nhà để cô nằm trên giường đất nghỉ ngơi.
Anh không phải là người hay nói nhiều, nhưng vẫn nói với mẹ mình chuyện hôm nay, sau đó nói:
"Mẹ, cô ấy tâm địa tốt hiến máu cho người phụ nữ kia. Con không cầu cô ta cảm kích, chuyện trước đây cũng có thể bỏ qua như vậy, nhưng thật sự khiến người ta thất vọng buồn lòng."
"Sau này cho dù cô ta gả vào nhà bác cả con cũng là có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc, người như vậy sớm muộn gì Lận gia chúng ta cũng không giữ được. Nàng dâu của con là người tốt, mọi việc lấy đại sự làm trọng không giống với đám người của gia đình nhỏ. Con đến trong thôn mua gà mái già mẹ nấu canh cho con bé có thể uống mấy ngày, bồi bổ cơ thể trở lại."
"Vâng." Lận Xuyên nói ra hết nên cảm thấy rất thoải mái, nhưng thật ra mục đích chân chính của anh là muốn người trong nhà mình hiểu rõ, thật ra Tô Tô làm người khác với người nào đó, đừng để đến cuối cùng có chút chuyện gì cũng sẽ ấm ức nàng dâu của mình.
Mua gà mái già xong mẹ Lận hầm một nửa, nửa còn lại đều để nấu canh, thịt gà đều là hầm nát nhừ cho vào canh uống.
Buổi tối Tô Tô uống một bát canh to lại ăn cơm cho nên người cũng có tỉnh thần hơn, bởi vì ngủ cả ngày cho nên không mệt, bắt đầu hỏi Lận Xuyên:
"Anh nói xem, một người đàn ông như Lận Đông Hà có thể chăm sóc tốt một người phụ nữ ở bệnh viện không?"
Thay quần áo, lau người, gội đầu rửa chân.
Tuy bọn họ có quan hệ nhưng vẫn chưa kết hôn, trong quá trình này nếu tình cảm không tăng lên vậy thì sẽ giảm xuống.
Dù sao đàn ông làm việc sơ ý, hầu hạ con gái luôn là không thể tận tâm. Đương nhiên, chuyện này cũng là có căn cứ.
Đó chính là khi nữ chính sinh con ở cữ, Lận Đông Hà hầu hạ hai ngày, kết quả hai người cãi vã suýt nữa là ly hôn.
Có lẽ là vì bệnh tram cảm sau khi sinh, có lẽ là nhà của nam chính đã tạo cho cô ta áp lực quá lớn, có lẽ là hai bọn họ muốn cãi vã.