Tần Duyệt Duyệt biết mình nói thế nào cũng vô dụng, nhưng mà cửa ải tâm lý này vẫn không thể bước qua.
Cô ta thậm chí hoài nghi Lận Đông Hà có gì đó với Tô Tô, nếu không vì sao luôn nói chuyện thay cô?
Cho nên cô ta hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, sau này em sẽ cố gắng không nhằm vào cô ta."
Lận Đông Hà nói: "Anh lại tin em thêm lần nữa."
Sau đó hai người đi tới huyện thành, sáng sớm hôm sau ngồi xe về công xã, sau đó đi nhờ xe trở về thôn.
Còn đám Lận Xuyên tối đó đã đến, vốn cho rằng nếu trong nhà chưa sửa xong thì đến trong thôn tìm nhà nào đó ở tạm, đâu biết phòng ở sân trước đã sửa sang xong, tường ngoài cũng sửa mới thoạt nhìn mới hơn trước nhiều.
Mẹ Lận và cha Lận đều đi ra, dẫn cả nhà bọn họ vào nhà, đương nhiên ánh mắt nhìn đứa bé trước tiên.
Tô Tô còn chưa nguôi giận, mẹ Lận cũng nhìn ra được cho nên hỏi, Tô Tô cũng không giấu diếm nói ra hết.
Chuyện này cũng không phải chuyện mất mặt gì, mình cho đứa bé bú mà thôi lại bị người ta nói thành như thế có thể không ấm ức được sao.
Hơn nữa cô ước gì có thể kéo thêm đồng minh, khiến Tần Duyệt Duyệt chịu đãi ngộ bị lạnh nhạt.
Mẹ Lận vừa nghe thấy thế nói:
"Cái gì, có phải Tần Duyệt Duyệt muốn ở một mình và không cần con có phải không, mẹ không tin sau này cô ta không cho con bú. Phụ nữ trong thôn có người nào khi ăn chung không cho đứa bé bú, nếu không đứa bé sẽ chết đói. Hơn nữa ngồi ôm đứa bé, ăn chút đồ bổ lấy sữa cho đứa bé bú, mọi chuyện đều vì tốt cho đứa bé, trước đây thì để ý nhiều đến bây giờ đã không coi ra gì nữa. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người nào sẽ nhìn chằm chằm."
Tô Tô cũng nói tiếp: "Trong trường chúng con cũng có giáo viên đưa đứa bé đi làm cùng cũng làm như thế, ở trên xe không có sữa bột con cũng không có biện pháp nào."
"Đúng thế, con đừng nghe cô ta nói, cô ta chưa từng làm mẹ, người phụ nữ tàn nhẫn tới mức phá cả con mình sẽ không có kiên nhẫn hầu hạ đứa bé. Nhưng mà sẽ có lúc Tần Duyệt Duyệt làm mẹ, đến lúc đó chúng ta xem, mẹ sẽ nói cô ta giúp con." Mẹ Lận cao giọng nói.
Nhưng mà có người ở cửa nghe thấy được nói: "Thím mới nói gì, ai phá đứa bé?”
Bác gái cả đi tới, vẻ mặt kinh hãi hỏi.
Tuy Lận Đông Hà tìm được nhà cha mẹ ruột của mình, nhưng mà bà ấy vẫn coi anh ta như là con trai mà đối đãi, dù sao đã nuôi anh ta hơn hai mươi năm.
Nghe thấy cháu nội mà mình ngóng trông đột nhiên không còn, sao có thể chịu được loại đả kích này?
Trong lúc nhất thời không nhịn được chạy tới hỏi, thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, hiện giờ Tần Duyệt Duyệt đang học đại học chắc chắn không muốn sinh con cho con trai, cho nên nhẫn tâm phá đứa bé.
Nhưng bà ấy còn chưa biết, đứa bé kia là có trước khi vào đại học.
Mẹ Lận chưa từng nói xấu sau lưng người khác, bị nghe thấy được có chút xấu hổ, cho nên nói: "Em nói linh tỉnh thôi."
"Nói linh tỉnh cái gì, tôi nghe thấy rất rõ ràng, có phải Tần Duyệt Duyệt phá cháu nội của tôi hay không? Thím nhìn mà xem, đứa bé nhà thím đều đã lớn như vậy, nhưng mà cô ta còn dám phá cháu nội của tôi, trái tìm tàn nhẫn cỡ nào." Sau khi bác gái cả nói xong thì tức giận quay đầu nhìn về phía đường: "Lát nữa cô ta trở về... Cô ta đâu?”
Không phải nói cùng nhau đi trở về ư?
Bà ấy ở nhà đợi có chút sốt ruột nên đến xem, đâu biết không thấy người.
Mẹ Lận nhìn thoáng qua Tô Tô, sau đó bà ấy quay đầu sang một bên.
Vì thế cô vừa định mở miệng giải thích thì nghe Lận Xuyên nói: "Cháu đuổi bọn họ xuống xe."
"Vì sao?"
Bác gái cả cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Mẹ Lận nghe anh nói thì nói: "Còn không phải vì con dâu Tần Duyệt Duyệt của chị. "
Sau khi nói xong, thì nói lại những lời Tô Tô nói.
Bác gái cả nghe xong cũng rất tức giận, nói:
"Tôi thật sự không rõ đầu óc nó bị làm sao, trước đây nhìn có vẻ khá tốt, sao càng ngày càng không hiểu chuyện như thế."