Mục lục
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tô khẽ mở miệng, hóa ra người đàn ông của cô đáng tin cậy như vậy, chó cắn người thật sự sẽ không sủa.

Lận Xuyên nói tiếp:

"Nhưng mà cha mẹ tôi, vì sắp xếp hôn sự mà bận rộn, tốn tâm huyết hơn nửa năm nay, cho nên vợ của tôi bây giờ, chính là đồng chí Tô Tô, vì trả ơn nên quyết định gả cho tôi để bù cái hôn lễ này, tôi rất cảm kích cô ấy." Anh nói xong thì quay người lại với Tô Tô, và bỗng nhiên giơ tay lên làm động tác chào trong quân đội.

Tô Tô: "..."

Khóe mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, thật ra cô không có tốt, không có vĩ đại như anh nói.

Còn tất cả mọi người có mặt ở đó cuối cùng cũng hiểu tại sao họ đột nhiên lại chuẩn bị kết hôn nhanh như vậy, thì ra là vì để trả ơn.

Cô gái người ta có lòng tốt, không muốn để nhà họ Lận bị người ta cười chê, cho nên chủ động gả cho Lận Xuyên, giải quyết được nguy cơ của họ, không hề sai nha.

Hơn nữa, Lận Xuyên từ nhỏ đã ở trong thôn, sau đó lại làm quân nhân nhiều năm như vậy, được quân đội giáo dục tư tưởng, con người cũng rất chính nghĩa, anh không phải là người có thể nói dối được.

Chỉ trong chốc lát mọi người đều đã tin anh, và cũng khẳng định Tần Duyệt Duyệt vì học đại học nên mới không kết hôn với Lận Xuyên nữa, không chỉ như vậy mà còn muốn níu kéo chồng người ta.

Phải biết là, với tuổi của Lận Xuyên, bây giờ mới kết hôn thì cũng xem như là đã muộn, đợi thêm vài tháng nữa thì người già cả rồi.

Vì thế, có người âm thầm tránh xa Tần Duyệt Duyệt mấy bước.

Tần Duyệt Duyệt cũng cảm nhận được thái độ của mọi người, vì thế mà bất giác thấy uất ức hơn, cô ta bật khóc lên.

Trong lòng Tô Tô đang vui sướng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc hu hu mà không khỏi quay đầu lại nhìn Tần Duyệt Duyệt đang đứng cách mình không xa, cô quả thực không nhịn được nữa, nói:

"Thanh niên tri thức Tần, xin cô hãy điều chỉnh lại thái độ của mình. Cho dù có uất ức, có khó chịu thế nào thì cô cũng không thể khóc lóc trong hôn lễ của người khác được chứ, giống như chồng tôi ức hiếp cô vậy, có chuyện gì thì cô cứ nói, bí thư ở đây có thể làm chủ cho cô."

Cô nhìn bí thư một cái, cũng giả vờ uất ức tủi thân.

Nếu nói về trình độ giả vờ đáng thương thì Tô Tô không bằng nữ chính người ta, nhưng mà: Tôi cũng rất ấm ức, nhưng mà dáng vẻ tôi nín khóc của cô rất đáng yêu, nên bí thư không khỏi cẩn thận nghiêng đầu một cái, nói với Tần Duyệt Duyệt:

"Phải đấy, cô có ấm ức gì, chỉ bằng nói ra đi."

Tần Duyệt Duyệt làm gì dám nói chứ, vì thế cô ta lắc đầu, nói:

"Tôi, tôi không có ấm ức." Cô ta nói xong thì liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn cô ta một cái. Không ngờ người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy, dẫu sao thì họ cũng viết thư qua lại được một năm đấy. Càng nghĩ càng uất ức, cuối cùng cô ta chỉ ôm mặt rồi bỏ chạy.

Tô Tô suýt chút nữa lườm mắt với trời, Tần Duyệt Duyệt đúng là khiến cô thấy buồn nôn thật.

Nhưng mà, người đàn ông của mình cũng không tồi nha, cũng không phải là đầu gỗ, còn có chút xấu tính.

Không được, không thể vui được, lỡ như bị hắc thì phải làm sao?

Đang suy nghĩ thì cô bị anh bế lên trên giường, trên giường có một chiếc chăn mới làm vô cùng ấm áp.

Phòng mới của cô dâu sẽ không để trống, họ đều cố tình đặt bàn ở phía đối diện. Sau đó đợi xong tiệc, bên cạnh cô không còn ai nữa, cô đang dựa bên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên cửa phòng mở ra. Me Lan dẫn một người phụ nữ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi đi vào, sau đó giới thiệu: "Đây là chị cả của con."

"Chào chị cả."

Cô có biết người chị cả này, theo nguyên tác thì đây là con gái nhà chú ba Lận, nhưng vì chú ba phạm sai lầm, đi cải tạo lao động, nên nhà Lận Xuyên đón về nhà nuôi. Nuôi dưỡng khôn lớn rồi gả đi, một năm cũng rất ít khi về.

"Ừm." Cô ấy chỉ nói một chữ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và quan sát căn phòng này.

Mẹ Lận nói: "Con ở đây trò chuyện với em con đi, lát nữa mẹ nói dì út mấy đứa mang ít đồ ăn qua cho hai đứa."

"Như thế không được hay nhỉ?"

"Có gì không hay, không phải lát nữa con vội vê sao?"

"Được rồi."

Người chị cả này cũng không nói gì, chỉ nhìn Tô Tô một cái, sau đó vê thử chiếc chăn cô đang ngồi và nói: "Chăn mới may nhỉ, khá là dày."

"Vâng, bác... mẹ làm đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK