Anh đưa tay ra muốn nắm tay Tô Tô, nhưng mà cô thuận thế thả xuống mất, sau đó bàn tay lớn của anh đặt lên đầu cô.
Đầu tóc mềm mại, sờ vào cũng rất dễ chịu, giống như lúc nhỏ trong nhà có nuôi chú mèo nhỏ vậy.
Anh vừa sờ thì đối phương còn nhắm mắt lại cười nữa, sau đó kê đầu bên giường mặc cho anh xoa, nhìn trông vô cùng đáng yêu.
Tay còn lại của anh thì đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng, ngay cả vết thương bỗng chốc cũng không thấy đau nữa.
Lúc hai người đang ngọt ngào thì một cô y tá đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì khóe môi khẽ giật, nói: “Tôi, đến tiêm thuốc”
Lận Xuyên vội vàng thu tay về, Tô Tô ngẩng đầu lên hỏi: “Tiêm ở đâu?”
“Tiêm trên bắp thịt.”
“Ồ.” Cô phải giúp đỡ đấy, vì thế cô cùng với y tá đi đến bên cạnh Lận Xuyên, đang định đưa tay kéo quần của anh thì thấy một bàn tay lớn giữ ở đó không buông.
“Buông tay đi, anh sợ đau à?” Tô Tô kéo một cái, kéo không được thì trừng anh.
Cô y tá ở bên đang bơm thuốc mà run cả tay, tiểu đoàn trưởng Lận này có tiếng là khó phục vụ, nhưng mà bác sĩ với y tá nam đều không có đây, chỉ có thể để cô ta đến, nghĩ đến dáng vẻ mắng người trước kia của anh thì cô ta không kìm được muốn bỏ chạy.
May mà vợ anh ở đây, lần này chắc có thể tiêm thuốc được rồi nhỉ?
Nhưng mà không ngờ người ta vẫn khó chịu, nhưng nghe thấy vợ nói như vậy thì anh cũng buông tay, sau đó Tô Tô nhanh chóng kéo quần anh xuống một chút rồi nói: “Ở đây được chưa?”
“Được rồi” Ôi chao, cũng nghe lời đấy.
Xem ra, con sói có lợi hại cỡ nào thì khi gặp sói mẹ cũng phải ngoan ngoãn thôi.
Y tá tiêm thuốc thành công thì bưng khay rời đi, Tô Tô kéo quần lên lại cho anh rồi nói: “Tiêm thuốc ở bắp thịt thôi mà, anh có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?”
“Ừm” Chính là không muốn người phụ nữ khác động vào, bọn họ cũng đâu phải vợ anh, kỳ cục lắm.
“Đau không?”
“Không, đau”
Tiêm mũi thuốc mà thôi, đặc biệt là cái chỗ đó có đau cũng không thể nói đau. Tô Tô cười một tiếng, thâm nghĩ anh đẹp trai, tính tình đủ các loại cứng rắn lạnh lùng, nhưng mà khi đối diện với cô thì đột nhiên có kiểu tương phản manh* là như thế nào? Trong lòng cô dường như có một cây chổi nhỏ đang nhẹ nhàng quét vào chỗ sâu nhất, ngứa ngứa.
*Tương phản manh(反差萌): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chi một người/vật/một cái gì đó có “thuộc tính/tính chất” trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, hoặc chỉ một người/vật/cái gì đó có hàng loạt các tính chất trái ngược nhau, tạo nên sự đáng yêu.
Vì thế cô đưa tay nâng niu khuôn mặt anh, dịu dàng hôn nhẹ lên chỗ không bị thương.
Nói thật lòng, chỗ không bị thương đó rất khó tìm.
Cô nhìn thấy khuôn mặt của Lận Xuyên bỗng chốc đỏ bừng, tiếp theo là cổ, tiếp theo nữa là trái tai.
Hồng liễm hán, có lẽ chính là ý này nhỉ?
“Em, đi lấy nước”
Tô Tô làm chuyện xấu xong thì đi lấy nước, để lại Lận Xuyên ngượng đỏ mặt.
Vốn dĩ anh bị thương, bị quân đội đình chức tạm thời là chuyện khiến người ta rất phiền muộn, nhưng được cô vợ nhỏ thả thính như vậy, anh lại cảm thấy thật ra như thế cũng không tồi, quay về nghỉ ngơi cùng vợ con trên chiếc giường ấm. Ô, vẫn chưa có con.
Không sợ, chỉ cần cố gắng thì sao có thể không trồng ra được hoa màu tốt chứ.
Buổi tối, Tô Tô ăn cơm xong thì Lận Xuyên bảo cô đến nhà nghỉ ngủ, vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng sau khi Lận Xuyên nói cô sáng mai đến sớm thì cô rất tích cực mang ba lô đến nhà nghỉ ở rồi.
Nhà nghỉ ở thành phố nhỏ thì cũng không có bao nhiêu, cô cầm chứng minh thư mới có thể vào, sau đó lấy nước rồi tắm rửa, cô còn thay quần áo xong rồi mới ngồi ở đó xem sách một lúc.
Nhưng mà nghĩ ở đây dù sao cũng là thành phố, cô nên ra ngoài làm quen một chút, thuận tiện mua chút gì đó về cho ba anh nhỏ với hai cụ già ở nhà.
Đương nhiên quần áo Lận Xuyên nhập viện cũng phải thay, quần áo bây giờ anh đang mặc là áo sợi quần sợi của quân đội phát, quần áo thì còn đỡ, nhưng mà quần trong đã dính máu vì vết thương.
Cô vốn dĩ muốn giặt cho anh, nhưng sống chết anh không cho, công thêm người đàn ông này trông có vẻ quần áo trong không nhiều.