Còn Tô Tô của chúng ta là một cô gái có sức ngủ rất lợi hại, chất lượng giấc ngủ rất tốt, cho nên cô hoàn toàn không cảm nhận được chiếc mền của mình bị giành một nửa, vẫn ngủ rất ngon.
Còn về Lận Đông Hà, anh ta chạy ra thông báo cho Tần Duyệt Duyệt đang đợi bên ngoài trước, sau đó lại quay về nhà của chú hai, ngồi vào bàn không nói không rằng gì, chỉ im lặng nghe họ nói chuyện.
Cha Lận cũng uống hơi nhiều rồi, ông ấy liếc nhìn một cái, không nhìn thấy con trai mình thì hỏi: “Xuyên Tử đâu?”
“Cậu ấy nói ở bên ngoài giải rượu, nên cháu về trước.”
“Ồ, đứa trẻ này chính là trong lòng có quá nhiều chuyện, chú cũng không biết nó đang nghĩ gì. Hy vọng kết hôn xong, vợ có thể quản được nó, đừng có suốt ngày trừng lườm người ta như sói vậy.”
Có những lúc, người làm cha như ông ấy cũng thấy sợ cái tính hung hãn của anh.
“Đúng đúng, nhà họ Lận này thiếu con gái, hai gia đình chúng ta không có ai sinh con gái. Nhà cậu ba không dễ gì mới có một đứa, nhưng mà cậu ấy không biết giữ, haizz.” Cậu cả Lận nâng rượu lên uống một ngụm.
Nghĩ đến cô con gái nuôi đã gả đi xa của mình, cha Lận cũng thở dài, đưa tay lên cạn nửa chén.
Lúc này cửa được mở ra, Tần Duyệt Duyệt đi vào, sau đó nhìn thấy mọi người đang uống rượu, cô ta nói: “Bác cả cũng ở đây ạ, anh Đông Hà, chú.”
“Là cháu gái à, có chuyện gì không cháu?” Cha Lận hỏi một câu.
“Cháu muốn tìm anh Xuyên Tử nói chút chuyện ạ.” Tần Duyệt Duyệt nhìn quanh phòng một lượt.
Mẹ Lận với bác gái cả cũng đi ra, lúc nãy họ ở phòng sau ăn cơm trò chuyện, nên cũng không nhìn thấy Lận Xuyên.
Lận Đông Hà nói: “Vừa nãy cậu ấy nói ở bên ngoài giải rượu, cô không nhìn thấy sao?”
“Không thấy?” Tần Duyệt Duyệt lắc lắc đầu.
Lận Đông Hà không để ý nói: “Có phải ra phòng sau rồi không?”
“Cái gì? Tô Tô ở phòng sau đấy. Không được, tôi phải đi xem thử.” Mẹ Lận sợ thằng con trai to lớn lại say rượu kia của mình dọa cô gái thành phố người ta sợ, những chuyện khác thì không nghĩ nhiều được.
Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt lập tức nói: “Cháu đi theo xem thử.”
Mẹ Lận đi ra ngoài mới cảm thấy tối, vì thế gọi cha Lận tìm đèn pin. Không dễ gì mới tìm được đèn pin, nếu như đã ra khỏi bàn thì ông ấy đi cùng đến phòng sau luôn.
Phòng sau tắt đèn, mẹ Lận có một dự cảm không lành. Bà ấy vội vàng mở cửa ra, trước khi mở cửa còn gọi một tiếng Tô Tô. Kết quả không có ai đáp lại, đợi sau khi bà ấy mở cửa ra, không khỏi kêu lên một tiếng.
Vốn dĩ muốn đóng cửa lại không cho người khác thấy, nhưng mà Tần Duyệt Duyệt đã nhìn trước và la hét lên.
Chỉ đột ngột hét lên một tiếng như thế, khiến tất cả mọi người đều nhìn vào trong phòng, kết quả ai cũng sững người.
Mặt cha Lận liền đỏ bừng lên, ông ấy giận dữ quát: “Lận Xuyên, thằng khốn nạn này, xem tao có đánh chết mày không.”
Nói xong ông ấy ra ngoài lấy cái xẻng định xông vào đánh.
Còn hai người ở trong phòng ôm nhau ngủ, cuối cùng cũng bị đánh thức, Tô Tô vừa có nhận thức thì cảm giác mình như bị núi Thái Sơn đè lên vậy, nhưng cảm nhận kỹ thì phát hiện có một người đàn ông đang ôm eo mình, cánh tay rất thô.
Cô ngồi bật dậy, sau đó cánh tay ấy tuột xuống bụng dưới của cô, cái vị trí hơi mờ ám.
Vẫn chưa kịp la hét thì cô phát hiện người bây giờ nằm bên cạnh mình lại là Lận Xuyên. Không biết tại sao, cái cổ họng của cô không hét lên được, cảm thấy nếu đã là vị đó thì chắc không có chuyện gì. Đặc biệt là mùi rượu nồng nặc cả người, chắc là uống say rồi.