".„ Cúc bị rơi ra."
"." Tô Tô cúi đầu, sau đó phát hiện quả nhiên là cúc áo rơi ra, lúc này vô cùng xấu hổ.
Cô hoang mang rối loạn nhặt cúc áo trên giường lên, sau đó nhảy xuống giường nói: "Em, em đi đánh răng rửa mặt."
Hoang mang rối loạn lấy nước trở về, sau đó phát hiện Lận Đông Hà người ta và chiến sĩ nhỏ đã thu dọn tuyết trên xe, xem ra là ăn cơm xong chuẩn bị xuất phát.
Có cần đi sớm như vậy không?
Cô vội vàng trở về bảo Lận Xuyên rửa mặt, nhưng mà nói thế nào anh cũng bảo cô rửa trước mình mới rửa.
"Không phải là người nào rửa trước cũng giống nhau sao?”
"Trên mặt anh có vết thương, còn có thuốc." Anh nói như vậy.
Lúc này Tô Tô mới nhớ tới ngày hôm qua làm mặt nạ cho người ta không để anh rửa mặt, không phải là sẽ có tác dụng phụ đấy chứ. Cẩn thận nhìn gương mặt anh một lát, cũng không tệ lắm.
Sau khi cô rửa sạch mặt xong thì Lận Xuyên rửa mặt, sau đó Tô Tô phát hiện một chuyện rất khó tin, đó chính là chỗ sưng trên mặt Lận Xuyên vậy mà tiêu đi, ngay cả chỗ biến thành màu đen đều nhạt đi.
Cho nên, có phải vì chưa từng dùng mặt nạ cho nên hiệu quả rất tốt hay không.
Nhưng không khỏi tốt quá, còn trắng hơn ngày hôm qua một độ.
Cô quyết định, sau này nhất định phải cho anh dùng mặt nạ, tranh thủ trong khoảng thời gian ở nhà khiến anh biến thành tiểu bạch kiểm.
Không sao, dù sao cô có tiền, có thể dưỡng nam phụ xui xẻo trong sách này thành trắng trẻo mập mạp.
Cô vốn cho rằng chỉ có cô chú ý tới, nhưng mà khi đi ra ngoài chiến sĩ nhỏ kia kinh ngạc nói với anh:
"Doanh trưởng, hình như mặt anh đã đỡ hơn nhiều, có chỗ còn trắng hơn cả trước đây."
"Chị dâu các cậu bồi thuốc cho tôi." Vậy mà Lận Xuyên vô cùng tự hào nói một câu, Tô Tô vốn tưởng rằng anh sẽ chán ghét.
Nhưng mà nghĩ lại, chỉ sợ người thời đại này còn chưa biết mặt nạ là gì, cho nên coi mặt nạ trở thành thuốc? Tuy thứ đó của cô thật sự là mỹ phẩm, nhưng hiệu quả không thần kỳ như thế?
Còn nữa, kiêu ngạo này của Lận Xuyên là từ đâu ra thế?
Không hiểu sao cô muốn cười, nhưng mà cố gắng nhịn xuống.
Sau khi lên xe chỉ đi hơn hai tiếng là tới công xã, nhưng mà nghe nói mấy ngày hôm trước tuyết to chặn đường núi, cho nên ô tô căn bản không lái vào được.
Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể tìm xe lừa ở công xã vào thôn, sau đó để chiến sĩ nhỏ nghỉ ở công xã một lát rồi trở về.
Cho dù thế nào chiến sĩ nhỏ cũng phải đưa Lận Xuyên đến nhà rồi đi, dù sao đây là nhiệm vụ lần này của anh ta.
Vì thế mọi người đều ngồi xe lừa đi về, dọc đường đi thật sự rất nguy hiểm, xem ra trong khoảng thời gian bọn họ đến bệnh viện đã có một trận tuyết to, cho nên đường thật sự không dễ đi.
Xe lừa cũng rất khó đi, đi một lát lại phải nghỉ một lát.
Vất vả lắm mới tới thôn thì thấy người nhà họ Lận đều nhận được tin tới ngoài thôn, đợi khi thấy bọn họ vào thôn lại thấy con trai không thiếu linh kiện gì cuối cùng mẹ Lận cũng thở phào nhẹ nhõm chảy mấy giọt nước mắt.
Lận Xuyên xuống xe, sau đó nói: "Cha mẹ, con không có chuyện gì."
"Không có việc gì thì tốt." Cha Lận nhìn anh từ trên xuống dưới một lát xem như yên tâm, sau đó vỗ vai Lận Hải bảo cậu đỡ anh cả mình đến sân sau.
Rõ ràng là khi anh đi đường không quá vững chắc, có lẽ là bị thương ở chân.
Lận Hải vội vàng đi qua đỡ lấy anh cả của mình, sau đó hỏi chị dâu nhà mình: "Chị dâu, vào nhà trước hay là đến sân sau."