"À đồng chí Lận, thật sự ngại quá, tối nay chúng tôi chỉ mua được một vé. Ngày mai có một vé, anh có thể đợi đến mai rồi lên xe không?"
"Được." Lận Đông Hà đồng ý rất sảng khoái.
Sau đó Tô Tô không nói một câu nào với Lận Đông Hà và đã được sắp xếp lên xe, sau khi lên xe cô mới biết anh lính đó mua cho mình là vé giường nằm, những điều này đều không có nói với Lận Đông Hà.
Mấy người làm lính này, cũng không hoàn toàn là thật thà, trung đội trưởng này vô cùng thông minh, thật sự là chăm sóc tốt cho chị dâu của mình mà không đắc tội người khác.
Bởi vì lúc trước cô có xem qua phiếu anh ta đưa cho Lận Đông Hà, đó là vé ngồi.
Cô ngồi lên xe rồi mới chợt phát hiện mình vẫn chưa cảm ơn người ta, thôi vậy, đến lúc đó nói cho Lận Xuyên biết là được.
Ân tình giữa đàn ông với nhau vẫn nên để anh trả thì thích hợp hơn.
Nhưng mà, giường nằm ở thời đại này cũng không tốt mấy, còn không thoải mái bằng xe khách sau này.
Chẳng qua là có thể nằm, không cần phải chen tới chen lui với người khác.
Dù sao thì giao thông bây giờ cũng không được phát triển lắm, cho nên tàu hỏa rất chật chội.
Nếu như là ghế ngồi, thì bây giờ cô phải chen tới chen lui với người khác rồi.
Cô liếc nhìn vé, thời gian chuyến tàu đến trạm là ba giờ năm mươi phút sáng, cũng có nghĩa là cô có thể ngủ một giấc, sau đó thì đến trạm.
Cô đặt ba lô của mình sang một bên, lấy ly nước rót nước nóng, sau đó thì ngoan ngoãn nằm trên xe và ngủ.
Không thể trách cô quá bao dung, nhưng khi cô đến, cô đã bị chấn động bởi chiếc xe, như muốn gục ngã.
Nhưng mà trên xe hơi ồn, không dễ gì cô mới ngủ được.
Còn về tình hình sau khi cô đến trạm thì trung đội trưởng kia đã gọi điện thoại thông báo rồi, đến lúc đó sẽ có người đến đón cô.
Phía chính phủ làm việc thì lúc nào cũng khiến người yên tâm, Tô Tô chỉ lo cho Lận Xuyên, cô ngủ rồi mơ thấy anh gãy tay chiếu chân đi về phía mình.
Cho đến khi cô giật mình ngồi dậy với cả người đầy mồ hôi lạnh, sau đó nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn hai giờ sáng rồi, cô đúng là ngủ được thật.
Cô vội vàng đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sửa soạn dọn dẹp xong, lúc cất khăn lau, cô phát hiện chiếc khăn quàng tặng cho góa phụ Kiều đó không còn xuất hiện nữa.
Cũng chính là, nếu như đồ đạc không đặt trong ba lô thì sẽ không khôi phục lại sao?
Nghĩ đến đây cô lấy thuốc say xe mà lúc trước cô uống ra, phát hiện bao bọc bên ngoài giống như chưa từng bóc ra vậy, vẫn là hai vỉ thuốc nguyên vẹn.
Sau khi biết được quy luật này thì cô quyết định sau này không được dễ dàng tặng đồ cho người khác nữa, bởi vì tặng cho người khác thì có thể sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Nhưng tiền với phiếu dùng xong vẫn có thể khôi phục lại, điều này khiến cô cảm thấy tự tin hơn khi sống tiếp ở thời đại này.
Dọn dẹp xong, ăn một ít bánh ngọt lót bụng thì ba giờ rồi, cô cất nước nóng với bánh ngọt vào ba lô rồi mang ba lô chuẩn bị xuống xe.
Một cô gái ăn mặc vô cùng tỉnh tế lại còn xinh đẹp như vậy thì rất thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả lúc xếp hàng xuống xe cũng có người nhường đường cho cô. Cho nên, cô cũng không phải chen chúc quá mà xuống xe, sau đó đi theo đại quân đội đi về phía trước.
Cuối cùng cũng đến nơi tiếp trạm, cô nhìn xung quanh theo ánh đèn mờ tối.
"Đồng chí này, cho hỏi cô họ Tô phải không?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, làm Tô Tô giật mình nổi da gà cả người.
Giọng nói thật sự rất hay, khác với kiểu giọng trong trẻo mà chất phác đó của Lận Xuyên, nhưng mà đều cùng... nghiêm khắc.
Cô vội vàng quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang cầm một tấm hình nhỏ nhìn cô, sau đó sau khi cô quay đầu qua thì dường như đã xác nhận rồi, người đó cất tấm hình vào, dường như đã xác định rằng mình tìm đúng người rồi.
Tô Tô nhìn vết sẹo sâu trên mặt anh ta mà giật mình, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại cảm xúc của mình, có chút vui mừng nói:
"Phải, tôi họ Tô, chồng tôi là Lận Xuyên."