Đợi cha Tần và mẹ Tần trở về xong cô ta hỏi một câu, sau đó mẹ Tần nói không nhìn được con gái chịu ấm ức nên đến đòi tiền người nhà họ Lận.
Chẳng trách sẽ như thế, Tần Duyệt Duyệt bắt đầu hối hận mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói những lời này.
Phải biết rằng cô ta cảm thấy trong lòng có ấm ức nên muốn tìm người nói hết, cha mẹ mình không phải là người thân nhất của mình sao, vì thế mới nói với bọn họ.
Đâu biết, vậy mà bọn họ đến nhà xưởng náo loạn.
Đối với Lận Đông Hà mà nói nhà xưởng kia vô cùng quan trọng, nhưng bọn họ lại tới phá nhà xưởng.
"Cha mẹ, sao hai người có thể như vậy, làm như thế có khác gì người đàn bà đanh đá trong thôn. Nhà xưởng kia lúc đầu là Tô Tô và Lận Đông Hà xây, cho nên đương nhiên anh ấy sẽ không đột nhiên tách ra với đám Tô Tô, đến lúc đó tiền còn phải trả bọn họ, tiền hàng cũng không còn." "Vậy thì vay, nhà xưởng to như thế sao có thể không mượn được tiền, thật sự không được thì về nhà họ Quan lấy." Mẹ Tần không để trong lòng, nói: "Dù sao không thể để cậu ta ly hôn được, đến lúc đó kết hôn lần hai có thể tìm được người có tiền như thế ư?"
Lúc trước còn nói cô ta là một sinh viên tìm loại người nào chẳng có, vì sao phải tìm Lận Đông Hà, lúc này lại không tìm được.
Thật ra Tần Duyệt Duyệt tự mình biết rõ, cho dù cô ta là sinh viên nhưng có một số người trong xã hội vẫn coi thường cô ta.
Mọi người đều chú ý môn đăng hộ đối, cho dù biểu hiện của cô ta ở đại học rất khá, nhưng cô ta vẫn chỉ là người nghèo.
Đám đàn ông kia tự nhận là có nhiệt huyết đủ rồi, nhưng mà chuyện này căn bản không cho cô ta cảm giác an toàn gì.
Trải qua chuyện phá thai xong cô ta mới biết được cái gọi là nhất thời xúc động sẽ thương tổn phụ nữ lớn cỡ nào, cho nên đợi Lận Đông Hà thành công xong cô ta mới dần có cảm giác an toàn.
Thậm chí cô ta muốn có con và sống hạnh phúc với anh ta, nhưng không ngờ tới hiện giờ mọi chuyện đều trở thành bọt nước.
"Vâng, con tuyệt tốt không ly hôn với anh ấy. Nhưng mà người nhà họ Quan đều không thích con, chỉ sợ đi náo loạn cũng không có ai để ý." Tần Duyệt Duyệt nói.
Mà mẹ Tần nói:
"Chuyện này con không biết đâu, những người này sợ nhất là người khác náo loạn. Bọn họ sợ bị người ta biết phá hỏng thanh danh, chỉ cần nắm lấy điểm này, chúng ta không sợ gì."
Tần Duyệt Duyệt không ngây thơ như mẹ mình, nói:
"Mẹ, nếu không cần thiết tốt nhất là chúng ta đừng đi nháo, nói không chừng sẽ bị kiện, người nhà đó không dễ bắt nạt như vậy."
Chỉ có thể ra tay từ chỗ Lận Đông Hà, chỉ cần anh ta còn chút tình cảm đối với mình sẽ không dễ dàng ly hôn như thế.
Nhưng mà, đầu tiên phải bảo cha mẹ trở vê.
Chuyện lần này hơn phân nửa là do cha mẹ quá nóng lòng, đương nhiên chuyện này cũng là vì tốt cho cô ta.
Nhưng mà cô ta vừa mở miệng cha Tan mẹ Tần nóng nảy, nói:
"Hai đứa đều sắp ly hôn cha mẹ có thể đi sao? Đợi đến khi tên nhóc Lận Đông Hà kia muốn ly hôn cha mẹ sẽ đứng bên phía con, chắc chắn không thể để cậu ta sống tốt."
Tần Duyệt Duyệt vừa nghe thấy vậy trong lòng thoải mái hơn một chút, dù sao cũng là cha mẹ mình cho nên đứng về phía cô ta. Chỉ có điều cô ta vẫn nhân lúc mọi người không chú ý gọi điện cho công xã, ý đại khái là bảo Lận Đông Hà đừng nổi nóng mau trở về, cô ta sẽ giải quyết những chuyện này.
Nhưng mà Lận Đông Hà căn bản không trả lời điện thoại, chuyện này khiến Tần Duyệt Duyệt có chút lo lắng, luôn cảm thấy lúc này Lận Đông Hà làm thật.
Nhưng mà người bình thường đều không có biện pháp khuyên nổi anh ta, có lẽ vợ chồng Tô Tô và Lận Xuyên nói anh ta sẽ nghe.
Hay là tìm bọn họ nhờ nói giúp mình chuyện này?
Chỉ cần thuyết phục được Lận Đông Hà, sau này mình bảo cha mẹ ít tới đòi tiền, đến lúc đó mình tích cóp gửi cho bọn họ không phải là xong sao.