Tô Tô mang khá nhiều đồ về nhà, hơn nữa cô cũng muốn để Lận Xuyên ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, và cũng có thể nói chút chuyện với cha mẹ Lận.
Còn Lận Xuyên thì ngây người, từ khi nào mà vợ của mình có tiếng nói trong nhà như vậy nhỉ, phải biết là ba đứa em trai của anh rất khó dỗ, nhưng bây giờ xem ra chúng đều rất kính trọng cô.
"Mẹ, mẹ vào phòng trải tấm chăn mềm lên giường, sau đó anh ấy có thể nằm chút, chứ ngồi mãi không tốt."
"Được, mẹ đi ngay."
Mẹ Lận vào phòng trải chăn, Tô Tô với Lận Hải thì dìu Lận Xuyên vào nằm trên giường.
Lận Đông Hà thấy mọi người đều vào rồi nên xách đồ giúp vào nhà xong thì về, còn chiến sĩ nhỏ đưa Lận Xuyên về thì sắp phải đi rồi.
Tô Tô nói: "Cậu đợi một lát, mẹ, sủi cảo đông lạnh nhà chúng ta còn không, nấu cho mọi người ăn chút nhỉ."
Lúc sáng họ vẫn chưa ăn øì cả, cũng không thể để chiến sĩ nhỏ người ta bụng đói đi đường núi về được nhỉ.
Mẹ Lận cũng không phải người keo kiệt gì, gật đầu cho cha Lận đi đốt lửa nấu sủi cảo. Sau đó chiến sĩ nhỏ ăn ít sủi cảo xong thì chào hỏi Lận Xuyên rồi rời đi, Tô Tô tiễn cậu ta đến cổng rồi dặn cậu ta lái xe cẩn thận.
Chiến sĩ nhỏ cảm thấy chị dâu nhà tiểu đoàn trưởng thật sự là quá tốt, ít nhất thì những chiến sĩ nhỏ như bọn họ, cô cũng rất quan tâm đến.
Mẹ Lận với cha Lận trông có vẻ rất hài lòng, năm nay ở bên ngoài cũng rất giỏi giải quyết mọi việc, thoải mái trong chuyện ăn uống.
Con dâu nhà mình xem ra sẽ không phải là kiểu người gây phiền phức cho con trai.
Bây giờ chỉ còn lại người trong gia đình, mẹ Lận bèn lên tiếng hỏi Lận Xuyên bị thương ở đâu.
"Chân." Lận Xuyên lập tức trả lời.
"Chân nào thế? Chỗ nào của chân."
Bởi vì dáng vẻ anh đi vào loạng choạng, gần như không nhìn ra được anh bị thương ở đâu, cho nên mẹ Lận đương nhiên phải đò hỏi một lát.
Lận Xuyên mím môi xem như không nghe thấy, cho dù là mẹ ruột của mình thì cũng không thể nói ra là mình bị thương ở đâu được.
Tô Tô vừa nhìn là biết ngay người đàn ông này lại cứng miệng rồi, cô liền trả lời thay anh:
"Thì, bên trên đùi một chút, đã khá hơn nhiều rồi."
Mẹ Lận tin tưởng con dâu của mình, cảm thấy cô nói khá hơn nhiều thì là khá hơn nhiều.
Sau đó, gia đình họ ăn sủi cảo xong thì cả nhà đưa Lận Xuyên với Tô Tô về nhà sau, dù sao thì giường bên này đã sưởi ấm sẵn rồi.
Chân của Lận Xuyên cũng không thể ngồi mãi được, anh chỉ có thể nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Đợi dọn dẹp kha khá rồi thì trong thôn có người đến thăm Lận Xuyên, đây cũng xem như là một truyền thống, đó là nhà ai có ma chay cưới hỏi hoặc là có người bị bệnh thì đều có người đến thăm, đây cũng là cái tình người.
Cộng thêm lúc trước Tô Tô cũng từng lập công cho thôn nhà, sau đó cũng kết giao được nhiều người.
Những người phụ nữ đó có bột mì thì đương nhiên cũng phải cảm kích người ta, những người đón Tết có thể ăn sủi cảo cũng nhớ đến ân tình của cô, cho nên trong chốc lát có rất nhiều người đến, hai ngày rồi cũng chưa hết người đến thăm.
Tô Tô cứ nấu một nồi nước sôi lớn, sau đó pha trà.
Người nào đến thì cô sẽ rót trà tiếp khách, còn bỏ một ít bánh ngọt và đường viên.
Đường viên thì mua, còn bánh ngọt thì trong ba lô của cô, vô số, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Neu nhu da den roi thi moi nguoi phai hoi Lan Xuyên bị thương ở đâu, sau đó anh liền sam mặt trả lời là chân.
Cũng không nói cho người ta biết cụ thể bị thương ở đâu, những người này đều động não bắt đầu suy đoán.
Lận Đông Hà biết Lận Xuyên bị thương ở đâu, lúc cha mẹ anh ta với anh ta nghe ngóng thì tùy ý vẽ một nơi, chỗ đó cũng khá là ám muội.
Vì thế, chuyện anh bị thương ở đâu bị lan truyền ra ngoài một cách khó hiểu.