Lúc này Lận Xuyên cũng tỉnh rồi, đầu tiên thứ đập vào mắt anh là khuôn mặt có hơi hoảng hốt bị đèn pin chiếu vào. Đầu tóc xoã ra, phần uốn cong cong ở ngay trước ngực, cực kỳ đẹp, khuôn mặt cũng trông nhỏ hơn, đáng yêu hơn. Không đúng, tay của mình......
Cuối cùng anh cũng phát hiện đôi tay phạm tội của mình đang đặt trên bụng cô gái người ta, eo thon thật, cái bụng sờ mềm mềm.
Khuôn mặt Lận Xuyên đỏ bừng, anh vội vàng rút tay lại.
Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì bất thường, lúc nhìn ra ngoài cửa thì cả người anh liền đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mà lúc nãy mình với đồng chí Tô ngủ chung một cái giường, đắp chung một cái mền, thậm chí mình còn ôm người ta. Điều quan trọng nhất là, chuyện này còn bị cả nhà nhìn thấy rõ mồn một.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là, cô phải làm thế nào?
Đúng lúc này thì cha Lận cầm cải xẻng xông vào đánh, Lận Xuyên sợ liên lụy đến Tô Tô ở đằng sau, rõ ràng có thể né nhưng anh không né, anh quay người đưa lưng về phía cha mình, dùng một tay ấn vào tường, bảo vệ Tô Tô ở trong lòng.
Bịch, một tiếng khó chịu vang lên.
Tô Tô giật mình, hoảng hốt nói: “Anh không sao chứ?”
Nhìn thấy Lận Xuyên đau đến đổ mồ hôi lạnh, cô không khỏi hét lên: “Đừng đánh, chuyện này……không trách anh ấy, chỉ là uống hơi nhiều, hoàn toàn không có làm gì với cháu cả.” Cô chỉ là ngủ quên mất, không cảm nhận được có người vào.
Cha Lận tức giận muốn đánh tiếp, nhưng mẹ Lận đã cản ông ấy lại: “Được rồi được rồi, ông còn muốn đánh chết con trai thật à.”
Lận Đông Hà ở bên cũng lạnh lùng nói: “Lận Xuyên, sao cậu có thể làm ra chuyện này được chứ, cậu bảo thanh niên tri thức Tần phải làm sao, cậu bảo đồng chí Tô phải làm sao?”
Cái chuyện ngủ cùng một giường này mà truyền ra ngoài thì hai cô gái đó đều là người bị hại, đặc biệt là Tô Tô, đây là muốn ép người đến đường cùng. Nếu như có gì nghĩ không thông, nhảy thẳng xuống sông luôn cũng có thể.
Lận Xuyên đau đầu, không có cách nào nói chuyện, nhưng anh biết mình có lỗi với Tô Tô. Anh mấp máy môi, không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể nhanh chóng xuống giường mang giày vào và đứng bên cửa sổ. Nhưng mà ánh mắt không dám nhìn Tô Tô, anh sợ cô khóc.
Mẹ Lận thì ngồi bên giường an ủi Tô Tô: “Không sao đừng sợ, đừng sợ nha cháu gái.”
Tô Tô không sợ, cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát. Không phải chỉ là uống say rồi ngủ cùng chiếc giường thôi sao, quần áo của hai người vẫn còn rất ngay ngắn, còn có thể có chuyện gì khác được chứ?
Nhưng mà, nghĩ lại đây là thời đại cuối những năm 1970, vô cùng bảo thủ, như thế thì có hơi bối rối rồi.
Điều quan trọng nhất là hình như cô đã làm tình tiết câu chuyện thay đổi lộn xộn.
Lúc này Tần Duyệt Duyệt khóc nói: “Bây giờ sắp kết hôn rồi, hai người, hai người như thế này bảo tôi phải làm sao đây?”
Thấy cô ta khóc lóc, Lận Xuyên có chút bực bội, sau lưng cũng đau khiến anh không thẳng lưng lên nổi, nhưng anh vẫn đứng thẳng ở đó và nói: “Thế thì không kết hôn nữa, vốn dĩ cô cũng không đồng ý hôn sự này, thế thì hủy đi?”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều sững người.
Bác cả nói: “Xằng bậy, hôn lễ đã chuẩn bị kha khá rồi, họ hàng khắp nơi cũng đã được thông báo ngày giờ rồi, cháu nói không kết hôn nữa thì không kết hôn sao?”
Bác gái cả cũng nói: “Không được không được, như thế này thì mặt mũi cha mẹ cháu biết để đâu chứ.”
Lận Đông Hà cũng nói: “Hơn nữa, danh tiếng của thanh niên tri thức Tần cũng vậy……”