Không, không phải, mọi chuyện đều là tính cách cá nhân gây ra.
Cô ta không thể nhìn người khác sống tốt, đặc biệt là không thể nhìn Tô Tô sống tốt.
Bởi vì Tô Tô trái ngược với cô ta, là người phụ nữ chân chính có thể đả động tới tim, là dáng vẻ Tần Duyệt Duyệt trong mơ ước ban đầu của anh ta.
"Duyệt Duyệt, anh đột nhiên rất muốn trở lại thời điểm ban đầu. Em khi đó, thật tốt."
"Vì sao lại nói như vậy, con người sẽ thay đổi."
"Đúng vậy, Lận Xuyên không thay đổi, Tô Tô không thay đổi, chỉ có em thay đổi, anh cũng... Thay đổi." Trước đây cho rằng mình yêu cô ta cỡ nào, hiện giờ mới phát hiện thật ra cũng không yêu như thế.
"Em không thay đổi, em vẫn luôn như thế."
Tần Duyệt Duyệt nói.
Lận Đông Hà không nói nữa, hiện giờ anh ta chỉ nghĩ làm thế nào đi nhờ xe đến công xã. Sau khi đám Tô Tô trở về thì lập tức vùi đầu vào công việc, nhưng mà không ngờ tới hai nhà xưởng mà mình đầu tư làm ăn tốt như vậy, lợi nhuận dần tăng thêm, cô được chia hoa hồng cũng càng ngày càng nhiều.
Ở trong thành phố mua nhà cho cha Lận mẹ Lận quả thực thành vấn đề nhỏ, một tháng chia hoa hồng có thể giải quyết.
Cô vốn định mua nhà bình thường, bây giờ xem ra có thể mua nhà tốt.
Dã tâm của cô rất lớn, nhất định phải mua nhà có sân sau cho cha Lận mẹ Lận, sau đó mở cửa hàng bán lẻ, thật sự không được thì tự mình xây.
Hiện giờ xây nhà tùy ý, hơn nữa chứng nhận bất động sản làm cũng dễ dàng, nếu đợi thêm mấy năm thì không được, giá nhà chắc chắn sẽ tăng nhanh.
Cho dù là hiện giờ, cũng tăng rất nhanh.
Nhà này Tô Tô chọn suốt một tháng, Lận Hải nghe nói xong cậu cũng giúp đỡ, dù sao cũng là cha mẹ của mình đương nhiên phải tận hiếu.
Hiện giờ cậu chạy bên ngoài, tiền lương cộng thêm trích phần trăm một tháng hơn 300 tệ, hơn nữa Hình Nhã một tháng cũng hơn một trăm, cuộc sống của hai người tương đối thoải mái.
TV quạt điện, hai chiếc xe đạp, sau đó cũng học Tô Tô mua một chiếc nồi cơm điện, dù sao bên chị dâu có phiếu có thể lấy bất cứ lúc nào.
Trong nhà một ngày ba bữa đều có thể ăn ở nhà xưởng đỡ tốn tiên, đương nhiên tích cóp cũng phải làm chút gì đó cho cha mẹ.
Hình Nhã không cha không mẹ, hơn nữa từ Tô Tô dẫn đường cảm thấy làm con dâu đúng là nên chiếu cố trong nhà, vì thế mua nhà cô ấy cũng đồng ý bỏ mấy trăm.
Cứ thế, dưới nỗ lực của hai nhà cuối cùng cũng tìm được nhà ở, năm này cũng cứ thế trôi qua.
Nhà này mất hơn một ngàn, Tô Tô bỏ 700, Lận Hải 400, sau đó hai nhà cùng làm một cửa hàng bán lẻ, mỗi bên một cửa riêng.
Ngoại trừ mình dùng một cửa hàng còn có thể cho thuê, nếu không muốn dùng thì cho thuê hết, một năm cũng có thể cho thuê được hơn trăm.
Cho nên, hơn một trăm này đủ cho hai người tiêu.
Hơn nữa cha Lận mẹ Lận còn chưa già, làm chút việc cũng không có vấn đề.
Mà đi vào cửa hàng bán lẻ xong còn có một sân nhỏ khoảng ba mét, sau đó là một ngôi nhà năm phòng, đến lúc đó bọn họ đều trở về ăn tết cũng có chỗ ở.
Cuối cùng nhà này có cửa sau, bên kia có đất trồng rau có thể trồng rau.
Tóm lại có chỗ đi bộ, có chỗ trồng trọt, còn có chỗ ở, có thể xưng là hoàn mỹ.
Hơn nữa sưởi ấm tập thể cũng có sẵn, chỉ cần mua mấy bộ máy sưởi, sau đó kết nối chúng với lò hơi trong khu vực của nhà máy dệt gần đó.
Cha Bạch Linh Linh rất thân với bên đó, chỉ là một câu nói.
Mà Lận Xuyên cũng có tác dụng, khi anh nhàn rỗi sẽ kết nối máy sưởi, quân hàm của anh cũng tăng lên một cấp, hiện giờ là cấp bậc phó đoàn trưởng.
Nguyên nhân chủ yếu có thể là vì trong nhà ít việc hơn, anh một lòng công việc, hơn nữa tác phong nghiêm chỉnh, gia phong cũng tốt, có vợ là giáo viên đại học cho nên phương diện xét duyệt sẽ nhanh hơn người khác một chút.
Chuyện xưa tiến hành được nửa, chức vị của Lận Xuyên gần như là kết thúc ở thời điểm như vậy.
Cho nên nói, đã xem như cấp bậc lão đại.