"Tôi biết chiêu đãi khách khứa hay khong liên quan quái gì tới anh, cho dù tôi không biết chiêu đãi năm trước đã mở lớp xóa nạn mù chữ ở nhà tôi, già trẻ lớn bé trong thôn tới chỗ tôi học không ít, sao tôi không đuổi bọn họ ra ngoài?"
Khi bọn họ cãi vã lập tức hấp dẫn đám khách khứa chuẩn bị ăn tiệc mừng ở sân trước tới, ngay cả ba anh em Lận gia và em trai của Lận Đông Hà cũng tới đây.
Kết quả nghe được lời Tô Tô nói, người từng tới đây học chữ cảm thấy lời cô nói không sai.
"Đó là vì bọn họ có tác dụng đối với cô, nhà chúng tôi không có tác dụng gì với cô cho nên không muốn để ý." Anh rể cả ranh mãnh nói, sau đó anh ta ôm đứa bé không ngừng khóc, làm như mình là đối tượng bị bắt nạt.
Tô Tô lập tức mở cửa ra, sau đó lạnh lùng nói:
"Đây là vấn đề có tác dụng hay không à, là vấn đề tố chất cơ bản của một con người. Tới nhà người khác thì không được động vào đồ của người khác tôi nghĩ đây là chuyện người nào ở đây cũng biết cả, nhưng mà anh nhìn xem các anh đã làm gì? Gạo và mì dầu ăn nhà tôi ở trong phòng bếp có bao nhiêu các anh đều biết, mở ngăn tủ lục lọi đồ cũng không biết đóng lại sao? Còn nữa, ngăn tủ trong phòng tôi cũng bị lật từ đáy lên tận trời, nếu nhà tôi mất tiền có phải nên đòi nhà các anh hay không?"
Mẹ Lận cũng nghe thấy tiếng cãi vã tới đây, mặt bà ấy tối sầm lại nhanh chân chạy vào nhà nhìn một lát.
Nhà nhỏ của Tô Tô trên cơ bản đều là con trai mình và cô tự mình lo liệu, mình cũng thường tới giúp đỡ thu dọn cho nên đồ đặt ở đâu đều rất quen thuộc.
Không cần nhìn kỹ đúng là từng bị lục lọi, đặc biệt là ba lô đúng là từng bị người ta chạm vào, vừa rồi tùy ý đặt vào một vị trí, tước đó đều là cô nhét ở tận cùng bên trong, phía trên còn đè nặng chăn đệm vô cùng cẩn thận.
Trong lòng bà ấy không khỏi trầm xuống, nói: "Là các con lục lọi đồ đạc của Tô Tô sao?"
Lận Tú Mai lắc đầu nói: "Không, không phải bọn con, là bọn nhỏ đói bụng lục đồ linh tinh."
"Đói bụng? Đói bụng thì lục đồ trong phòng bếp vì sao lại lục ba lô của tôi?" Sau khi Tô Tô nói xong lập tức nói: "Đứa bé không hiểu chuyện chẳng lẽ người lớn như mấy người còn không hiểu chuyện sao, vậy mà để đứa bé lục lọi linh tỉnh."
"Cô còn mặt mũi nói à, trong ba lô của cô còn không phải chứa một đống quần áo không đứng đắn cho nên sợ người khác nhìn sao? Cả đống, chỉ có hai dây còn hai túi to..." Sau khi nói xong còn ước lượng kích cỡ.
Cả người Tô Tô đều ngây dại, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là đồ lót của phụ nữ, tên đàn ông thối không biết xấu hổ này."
Cô tìm đồ muốn đánh anh ta, nhưng còn chưa ra tay thì thấy một thứ đen xì từ phía trên đánh thẳng xuống sau lưng của Đại Cương.
Anh ta bị đánh kêu to quỳ rạp trên đất một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi, sau đó cha Lận còn tiếp tục dùng xẻng đánh tiếp, nói: "Tên khốn nạn, tên lưu manh này, cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng tới đây nữa."
Lận Tú Mai lập tức đi tới ngăn cản: "Cha, cha đừng đánh, anh ấy còn đang ôm đứa bé mà."
"Ôm ư? Véo còn nghe được, cha đứng bên cạnh thấy cậu ta vẫn luôn véo đứa bé để đứa bé khóc. Làm ra loại chuyện trộm cắp còn muốn coi đứa bé như súng mà sai bảo, cái loại lòng dạ xấu xa. Con cũng vậy, đây là người đàn ông của con sao con không quản đi, có phải là con chết rồi không?" Cha Lận chỉ con gái nuôi của mình mắng to.
"Anh ấy nói không sai chút nào, mấy thứ kia đều là mấy món đồ không đứng đắn, nói không chừng lấy được từ chỗ nào đó quyến rũ đàn ông." Lận Tú Mai vẫn luôn nghe lời chồng mình mọi việc, nhiều năm như thế đã hình thành thói quen. Cho nên lúc này, cô ta lập tức đứng ra nói chuyện giúp chồng mình, hoàn toàn quên mất nói này là nhà mẹ đẻ của cô ta.