Hiện giờ nữ chính không kết hôn với Lận Xuyên, nếu anh ta biết nhìn xem sẽ xử lý thế nào.
Dù sao đây là chuyện không liên quan tới vợ chồng bọn họ.
Đợi trở về xong cô bị Lận Xuyên trực tiếp ôm đến giường đất, còn chưa kịp phản ứng cửa đóng rèm cửa sổ kéo lại...
Hôm nay còn chưa làm.
"Không được, trời..."
"Được."
"Có người tới mất."
"Không có ai đâu."
Lận Xuyên mặc kệ Tô Tô từ chối cứ áp đảo người ta như vậy.
Nhưng mà bọn họ không biết thật sự có người tới, hơn nữa đã đi tới chỗ cửa sổ nhà bọn họ.
Đáng tiếc Lận Xuyên đang kích động không nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa kéo rèm cho nên không nhìn thấy bên ngoài.
Tần Duyệt Duyệt thấy Lận Xuyên chạy xong cảm thấy không thoải mái lắm, nghĩ tới nghĩ lui có thể là anh cảm thấy lén làm chuyện này sau lưng Tô Tô để cô biết sẽ cãi vã.
Một khi đã như vậy mình trực tiếp cầu xin Tô Tô là được, quang minh chính đại khiến vợ chồng bọn họ giúp đỡ mình, đến lúc đó cho dù có lời đồn đại gì cũng sẽ giải quyết giúp mình.
Đâu biết đi tới chỗ cửa sổ nhà bọn họ lập tức nghe thấy âm thanh không quá hài hòa truyền từ trong ra, tiếng người đàn ông kêu rên, tiếng người phụ nữ kìm nén hừ nhẹ vô cùng rõ ràng.
Quan trọng nhất là giọng Tô Tô còn rất dễ nghe, đúng là thiên hồi bách chuyển, cô ta không phải đàn ông nghe đều tim đập như sấm.
Cô ta không phải chưa từng có kinh nghiệm, nhưng mà ngày đó cô ta chỉ cảm thấy đau và không thoải mái, hơn nữa vì vấn đề hoàn cảnh từ đầu tới cuối không dám phát ra một chút âm thanh.
Chuyện này đối lập như thế, cô ta cảm thấy lần đầu tiên của mình có chút không đáng giá, bây giờ còn có con càng khiến người ta thêm luống cuống.
Là nữ chính không có khả năng tiếp tục nghe ở cửa sổ nhà người ta, cho nên cô ta trực tiếp chạy đi.
Mê mê mang mang không biết chỗ đi, đâu biết ngoài ý muốn gặp được người đàn ông của mình Lận Đông Hà. Chỉ trong nháy mắt cô ta muốn khóc, nhưng mà sợ Lận Đông Hà nhìn ra được gì đó nên không mở miệng.
Lận Đông Hà chạy tới nắm chặt tay cô ta, kéo người tới chỗ bãi cỏ đập lúa.
Ở giữa nơi này đào một cái động, là anh ta lúc trước tự mình làm, vì muốn có cơ hội ở riêng với người phụ nữ của mình một lát.
"Em mang thai đúng không? Vì sao không nói cho anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
"Sao anh biết chuyện này? Có phải là Lận Xuyên nói với anh hay không?”
"Lận Xuyên? Sao cậu ấy biết chuyện này."
Lận Đông Hà ngẩn ra, dường như không thể hiểu nổi nhìn cô ta một cái.
Vì sao cô ta mang thai mình không biết, nhưng mà Lận Xuyên lại biết?
"Không phải anh ta nói sao?"
"Là đồng chí Tô Tô..."
"Hóa ra là cô ta." Không ngờ tới Lận Xuyên cũng là tên miệng rộng, vậy mà nói chuyện này với người phụ nữ kia.
Mà người phụ nữ kia trực tiếp đi tìm Lận Đông Hà, đúng là một đôi vợ chồng tình cảm tốt.
Nhưng mà Lận Đông Hà nhìn thấy cô ta cười mỉa thì biết cô ta hiểu lầm, nên nói: "Anh cảm thấy em có hiểu lâm gì đó, đồng chí Tô thấy em đi tới huyện thành, sau đó không thoải mái nên đoán là có khả năng em mang thai."
"Đoán sao?" Sao cô có thể đoán được, trừ phi cô biết hai bọn họ từng có quan hệ.
Nói không chừng là lúc trước Lận Đông Hà đi chăm sóc Lận Xuyên lộ ra dấu vết gì đó, hay là cô suy nghĩ linh tỉnh, cũng có khả năng là Lận Xuyên nói cho cô.
Cho dù thế nào, hiện giờ cô ta thừa nhận cũng không phải không thừa nhận cũng không phải.
"Em đừng nói chuyện này với ai khác, anh định làm hôn lễ của chúng ta, sau đó mượn tiền đến nhà em đưa lễ hỏi. Năm sau em vẫn có thể đi học bình thường, đến lúc đó anh đưa em đi thế nào?"
"Như vậy sao được, đại học cần phải học ba năm, đứa bé..." Sau khi nói xong cô ta hối hận, bởi vì sốt ruột vậy mà quên mất che giấu nói chuyện đứa bé ra.