Sau khi tới thì dựa theo phương thức sản xuất ở nơi đó sắp xếp, mọi người lập tức cảm thấy không còn vội vàng như trước nữa.
Quỹ đạo sản xuất vững vàng, sản phẩm trên dây chuyền sản xuất cũng đương nhiên không có vấn đề gì.
Vì thế cuối cùng nhóm sản phẩm đầu tiên cũng được đóng gói, in tên nhà xưởng Phẩm Vị.
Lận Đông Hà cầm một túi băng vệ sinh, tìm một chỗ không người khóc to.
Lận Hải đi vệ sinh ra thì thấy anh hai đang khóc lóc, không khỏi trợn mắt với trời, nhưng cậu không nói câu nào cũng không đi an ủi.
Coi như không thấy được đi, anh ta cũng đã đủ khổ.
Lận Hải nghĩ như thế lập tức tiến vào nhà xưởng làm việc, buổi chiều Tô Tô và Bạch Linh Linh đều tới đây, nhìn thấy thành phẩm bọn họ cũng rất kích động.
Đợi công nhân đi rồi bọn họ tính toán một lát, ngày hôm nay sản xuất 300 gói băng vệ sinh, trừ đi tiền gốc, một gói băng vệ sinh tốn khoảng một tệ. Bọn họ muốn bán si thì bán với giá một tệ rưỡi cho thương gia, bán ra thị trường thì một gói tâm hai tệ rưỡi.
"Một gói mười cái, có thể đủ dùng mỗi tháng. Cho nên với giá này, công nhân chính thức trong thành phố và một số nhà có tiền có thể tiếp nhận."
Bạch Linh Linh cảm thấy không đắt lắm.
Tô Tô nói: "Chúng ta còn phải cố gắng tiết kiệm phí tổn, tốt nhất là làm ra rẻ hơn chút. Như vậy tất cả phụ nữ đều có thể tiếp nhận."
"Tôi cảm thấy thời gian sản xuất càng dài phí tổn sẽ càng thấp." Lận Đông Hà hưng phấn nói.
"Bây giờ chúng ta nghĩ cách đẩy mạnh tiêu thụ 300 gói băng vệ sinh này ra ngoài đi." Tô Tô chỉ một đống băng vệ sinh nói.
"Tôi đã sớm đẩy mạnh tiêu thụ không ít ra ngoài, cửa hàng của nhà dì ba tôi muốn một trăm gói, chú hai tôi cũng cần hơn một trăm, nhà dì Lữ tôi cũng muốn..." Bạch Linh Linh quen biết nhiều người bản địa, cho nên lần này cô ấy đẩy mạnh tiêu thụ hơn 500, sản xuất hôm nay của bọn họ còn chưa đủ.
"Được đó Linh Linh, cô có khả năng như vậy sau này làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cũng được." Làm y tá làm gì, đúng là thiên tài.
Mọi người nghe Tô Tô nói như thế đều nở nụ cười, ngày hôm sau Lận Đông Hà tìm mấy chiếc xe ba gác đưa hàng hóa đi. Trong nhà có Lan Hải quản lý anh ta không lo lắng lắm.
Tô Tô cũng không nhàn rỗi, rảnh rỗi sẽ chạy tới địa điểm mua bán gần đây hi vọng có thể đẩy mạnh tiêu thụ.
Cô vốn giỏi ăn nói, hơn nữa là giáo viên, cho nên có một số người nể tình nhập hàng.
Nhà xưởng làm gần nửa tháng, khi trường học của cô sắp nghỉ hè thì hiệu quả và ích lợi đều hiện ra.
Ít nhất trả được tiền lương cho công nhân, còn có thể tiếp tục sản xuất.
Chuyện này không tách rời nỗ lực của Lận Đông Hà, anh ta sắp xếp sản xuất của nhà xưởng xong thì không quản ngày đêm đi đẩy mạnh tiêu thụ băng vệ sinh, muốn mau chóng có nguồn tiêu thụ.
Nhưng mà giao thông thời đại này không phát triển lắm, cho nên anh ta chỉ có thể đẩy mạnh tiêu thụ cả thành phố X cùng với một số huyện thành nhỏ ở xung quanh.
Vì có thể đi ra ngoài, cố ý mua xe, ăn ở đều ở nhà xưởng giống như Lận Hải.
Mà Tô Tô rảnh rỗi sẽ làm cơm đưa tới chỗ bọn họ, dù sao rất bận.
Khi nghỉ hè cô muốn về thôn nhìn xem, nhưng bụng quá to thật sự không muốn ngồi xe lửa.
Nghe nói đồ gửi về lần trước đều đã nhận được, cha Lận me Lan còn đi cùng bí thư chi bộ đến công xã gọi điện cho bọn họ, nói là rất nhớ Tô Tô.
Đã ra ngoài thời gian dài như thế sao có thể không nhớ, dù sao Tô Tô rất nhớ.
Lận Xuyên thấy cô mất mát không thể trở về nên nói:
"Như vậy đi, hai ngày nữa anh xin nghỉ trở về với em, chúng ta lái xe ở hai đến ba ngày thì trở và."
"Anh có thể xin nghỉ được sao?"
"Có thể, mỗi năm bọn anh cũng có ngày nghỉ, từ khi em tới đây anh chưa từng dùng."