"Có một cách có thể thử, đó chính là bây giờ anh nằm sấp dưới đất, để chị dâu ngồi lên người anh rồi anh hít đất, xem thử anh có thể hít nổi không."
Tô Tô không vui rồi, tối nay còn phải động phòng nữa đấy, lưng mà bị thương thì không được đâu.
Nhưng không ngờ Lận Xuyên lập tức nằm xuống đất, nói với cô: "Em lên đi."
Sau đó anh còn bổ sung một câu: "Không sao, không bị thương được đâu."
Trong quân đội thường xuyên làm, không vấn đề øì cả.
Tô Tô do dự một lát, nhưng vẫn bị đám nhóc có mặt ở đó dắt lên.
Lận Xuyên chống hai tay hai chân xuống đất, mặc cho cô ngồi lên, biểu cảm không hề thay đổi, nhưng mà anh nói thêm:
"Mình tôi làm cũng không nhìn ra được lưng có yếu hay không, Khang Kiến Quốc, cậu làm cùng với tôi đi."
Khang Kiến Quốc cảm thấy anh cõng trên lưng một người, còn mình thì không cõng ai, nhất định có thể thắng anh, cho dù không thắng anh thì cũng có thể làm anh mệt, tối nay không động phòng được.
Vì thế anh ta cười một cái rồi nằm sấp xuống, dẫu sao thì anh ta cũng đi làm trong xưởng gạch, chống đẩy hít đất này vẫn có thể làm được mười mấy, hai chục cái.
Cứ như thế, hai người bắt đầu cuộc so tài.
Bởi vì trên lưng Lận Xuyên có cõng Tô Tô nên làm hơi chậm, vì anh sợ vợ mình căng thẳng.
Cho nên lúc Khang Kiến Quốc làm được mười cái thì anh mới làm có bảy cái, mọi người bắt đầu hò hét, cảm thấy Lận Xuyên không ổn rồi.
Bởi vì động tác chống đẩy hít đất này, nếu làm càng chậm thì càng hao sức lực và đặc biệt là lực cánh tay.
Nhưng Lận Xuyên không lên tiếng, động tác vẫn rất có tiết tấu và đều đặn.
Tô Tô có chút lo lắng, nói: "Hay là em xuống nhé?"
"„ Không cần đâu." Không thể để vợ xem thường mình được, hôm nay nhất định phải làm cho Khang Kiến Quốc mệt chết.
Khang Kiến Quốc làm được mười lăm cái thì có chút chịu không nổi, miễn cưỡng không chịu thua, tiếp tục làm.
Con trai nhà cậu cả chau mày, chọc phá cô dâu chú rể động phòng này chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, nhưng Khang Kiến Quốc làm nghiêm túc như vậy, rõ ràng là muốn khiến Lận Xuyên với Tô Tô động phòng khó coi.
Bất giác đá anh ta một cái: "Được rồi đấy."
Khang Kiến Quốc cũng không lên tiếng mà tiếp tục làm, có điều càng ngày càng chậm.
Và lúc này Lận Xuyên cũng đã làm được mười lăm cái rồi, anh vẫn giữ được tiết tấu.
Cuối cùng, lúc làm cái thứ mười tám thì hai người đã làm cùng nhau.
Khang Kiến Quốc biết mình thua rồi, anh ta liền nằm dài xuống đất và thở hổn hển.
Tô Tô thấy anh ta thua rồi thì liền đập nhẹ Lận Xuyên một cái và nói: "Được rồi."
Lận Xuyên gật đầu, rồi lại làm tiếp đến hai mươi lăm cái mới dừng lại. Đợi sau khi Tô Tô đứng vững thì anh đứng thẳng dậy, nói:
"Ở quân đội, kỷ lục chống đẩy hít đất của anh duy trì ở con số ba trăm năm mươi sáu cái, chị dâu mấy đứa mới bao nhiêu kg?" Ý anh là anh còn có thể làm nhiều hơn nữa, bởi vì trong quân đội đều là đàn ông hơn năm mươi kg, còn Tô Tô, nhìn cơ thể nhỏ bé đó chỉ sợ chưa đến năm mươi kỹ.
Mọi người nhìn Khang Kiến Quốc, một lời khó giải thích: "..."
Bởi vì xảy ra chuyện xấu mặt như thế này, nên tiết mục này cũng không diễn ra nữa, không còn ai dám chọc giận Lận Xuyên người ta, ai cũng cười hì hì chào tạm biệt, để người ta động phòng.
Lận Xuyên tiễn người đi xong thì bắt đầu dọn dẹp, còn đặc biệt vứt tàn thuốc đi.
Bởi vì lúc nãy có người hút thuốc trong phòng, anh sợ vợ chê.