Nghĩ đến đây cô thở phào một hơi, không hề cảm thấy tức giận đối với yêu cầu này của nữ chính.
Nếu như cô ta muốn đi xe cùng thì cứ đi cùng thôi, dù sao thì đến huyện thành họ cũng sẽ mỗi người đi một ngả.
Lận Đông Hà thì lại sợ Tô Tô gây khó dễ, bởi vì lúc trước cô rất chống đối với bọn họ.
Nhưng không ngờ hôm nay Tô Tô không nói gì cả, có thể là vì lo lắng cho chồng của mình, cứ mím môi ngồi phía trước, ôm chặt chiếc ba lô của mình và không lên tiếng.
Vì thế anh ta liền giải thích, nói:
"Người này là thanh niên tri thức Tần, mấy đời thân nhau với nhà họ Lận, cho nên có thể đưa cô ấy đi cùng không?" Sau Tết mọi người còn nghỉ một thời gian, cho nên cô ta muốn quay về cũng là chuyện bình thường.
Quân nhân đó suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, nhưng mà chỉ có thể để Tân Duyệt Duyệt ngồi phía sau.
Tần Duyệt Duyệt cảm ơn, sau khi lên xe thì ngồi bên cạnh Lận Đông Hà, anh ta cầm hành lý giúp cô ta, sau đó nói: "Lần này đồng chí Tô sẽ đi chăm sóc Lận Xuyên, em không cần qua đó nữa."
Lời này là nói cho Tô Tô nghe, đồng thời cũng hy vọng Tần Duyệt Duyệt đừng xen vào chuyện của họ nữa.
"Em biết rồi." Dù sao thì cũng là người thông minh, cho nên Tần Duyệt Duyệt lập tức gật đầu đồng ý.
Tô Tô cũng không nói chuyện với họ, ngồi một mình phía trước nhìn đường.
Đường đi ở thời đại này đúng là vô cùng khó di cộng thêm sau khi tuyết rơi, đường trơn, cho nên đi vừa chòng chành vừa hoa mắt.
Sau đó Tô Tô đột nhiên say xe rồi. Cô ôm ngực của mình nôn khan vài cái, trông có vẻ vô cùng khó chịu.
Nhưng mà anh lính ở bên cạnh là người đã kết hôn có vợ rồi, cho nên rất rõ đối với biểu hiện này của cô.
Còn nhớ, lúc vợ anh ta sinh con đầu của nhà họ, đi quân đội thăm chính là biểu hiện này. Suốt đường nôn, ói, vô cùng khó chịu.
Tính ngày tháng, Lận Xuyên về quân đội cũng hơn hai tháng rồi, không lẽ là... Anh ta lập tức sáng mắt lên, cẩn thận dè dặt hỏi thăm:
"Chị dâu, chị thấy khó chịu sao?"
Tô Tô khua tay, nói: "Có thể là say xe rồi, không sao, tôi có thuốc say xe."
Từ trước đến nay cô chưa say xe bao giờ, thuốc này là mang cho bạn học của mình. Chỉ có hai vĩ, bỏ trong túi bên của ba lô.
Cô đưa tay ra lấy, bóc một viên bỏ vào miệng.
"Chị dâu chị dâu, cái này.. chính là có đôi lúc uống thuốc không được tốt, hay là chị cố chịu thêm chút?"
Ngại nói ra cô mang thai rồi, tốt nhất đừng uống thuốc khác.
"Cái này là thuốc thuần đông y, không có tác dụng phụ. Thật ra cũng giống như đường vậy."
Nhưng mà thân là con gái, Tô Tô không thể hiểu được ý tốt của đối phương, cô giải thích, thấy anh ta không nói gì nữa thì bỏ thuốc vào miệng.
Còn anh lính kia thì âm thầm cầu cho thuốc này thật sự không có tác dụng phụ gì, nếu như ảnh hưởng đến em bé thì tiểu đoàn trưởng Lận đó chắc đánh mình chết mất.
Tiếp theo đó, anh ta cũng không lái xe nhanh như thế nữa, ít nhất là duy trì ổn định, đường khó đi thì đi rất cẩn thận.
Còn chiến sĩ ở ngoài sau thì nói: "Trung đội trưởng, sao anh chạy chậm vậy, không phải chúng ta đến huyện thành vẫn còn nhiệm vụ khác sao?"
"Cậu biết cái gì, đường này khó đi, trong xe có hai đồng chí nữ, phải cẩn thận chút."
Trung đội trưởng phía trước nói xong, vẫn chạy rất ổn định, sắp đến chiêu mới đến được huyện thành.
Vốn dĩ, ở trong sách, họ phải sắp xếp nam nữ chính xuống xe, sau đó đi chấp hành nhiệm vụ.
Vốn dĩ Tô Tô còn khó chịu, đây là nơi ân ái của nam nữ chính người ta, nếu như cô ở đây, thế chẳng phải cản trở con đường ân ái của họ sao? Hay là, cô tự mua vé xe rồi đi?