Lận Hải thật sự thích con gái, có đôi khi ở cùng nhau cậu sẽ ném con trai mình sang một bên ôm con gái nhà Tô Tô.
Khiến Hình Nhã tức giận nói sau này phải sinh con gái mới được, sớm muộn gì cũng khiến cậu làm nô lệ của con gái.
Nhà xưởng của bọn họ làm ăn không tệ, dù sao làm nhà xưởng ở thời đại này đều là người mở đường, chỉ cần phương diện kỹ thuật theo kịp thời đại, mỗi người trong số bọn họ sẽ là một doanh nhân giàu có trong tương lai.
Mà Tô Tô cũng tương đối bận rộn, đợi nhà xưởng chân chính đi vào hoạt động cô mới biết mình gặp phải rất nhiều vấn đề.
Vì thế cô vừa học vừa làm, đảo mắt từ một người phụ nữ yếu ớt của hiện đại bị bức thành nữ cường nhân.
Lận Xuyên vẫn luôn không chuyển nghề, nhưng vì vợ anh tặng một đống thiết bị thông tin cho bộ đội cho nên anh ở trong bộ đội phát triển rất tốt, cũng càng ngày càng có khí thế.
Hiện giờ người nào nhìn thấy anh cũng tán thưởng người đàn ông này đúng là có phúc, quả thực là người thắng nhân sinh.
Lận Xuyên cũng cảm thấy vận may của mình có chút nghịch thiên, khi rảnh sẽ đột nhiên hỏi Tô Tô:
"Vợ à, sao lúc trước em lập tức coi trọng anh thế?"
Tô Tô trợn tròn mắt, nói: "Chẳng lẽ không phải là anh coi trọng em sao?"
"Vậy sao? Như vậy cũng phải là em coi trọng anh mà, em là sinh viên, còn xinh đẹp như thế, anh thật sự không rõ anh tốt ở điểm nào?" Mấy năm nay anh vẫn luôn muốn hỏi câu hỏi này, nhưng luôn cảm thấy tốt nhất là đừng hỏi, nhỡ đâu giấc mộng vỡ nát.
Nhưng mà thời gian dài, anh cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Tô Tô cười nói:
"Có lẽ là vì khi nhìn thấy anh lần đầu tiên như thấy được cứu tinh, vừa đẹp trai vừa khiến người ta kinh ngạc cảm thán."
"Kinh ngạc cảm thán cái gì?"
"Bởi vì anh cõng em lên, còn xách theo ba lô của em, thật sự rất nặng."
"Không nặng chút nào, nhưng mà ba lô của em đúng là thần kỳ. Có mấy thứ giống như luôn dùng không hết, ví dụ như bao cao su, ví dụ như bánh kem."
Lận Xuyên đã sớm cảm nhận được không đúng, ngay cả xuất thân của vợ mình cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng mà anh thật sự không dám hỏi, cho nên bầu không khí hiện giờ rất tốt mới một hơi hỏi ra.
Tô Tô cảm thấy khẩn trương, đột nhiên ngồi dậy nói: "Anh, anh đã nhìn ra à?"
"Ừ." Lận Xuyên nhẹ nhàng sờ đầu của vợ mình, nói: "Cho dù khó tưởng tượng tới mấy anh đều không để ý, bởi vì em là vợ anh."
Chỉ trong nháy mắt trong lòng Tô Tô bình tĩnh hơn nhiều, sau đó nói: "Em cho anh xem ba lô của em."
Sau khi nói xong, cô xách ba lô tới mở ra trước mặt Lận Xuyên.
"Ba lô này không phải là đồ ở thời đại này, hơn nữa có một số thứ chỉ cần em lấy ra không lâu sau chúng nó sẽ xuất hiện lần nữa. Ví dụ như bật lửa, nhiều năm như vậy nhà chúng ta chưa từng mua bật lửa. Mà quần áo ở bên trong cũng thế, chỉ cần em lấy ra lại bỏ vào, chúng nó sẽ lập tức biến thành đồ mới."
Cô giới thiệu từng thứ trong ba lô của mình, cuối cùng lấy ví tiền ra nói:
"Mấy năm nay chúng ta mua nhà đầu tư cần tiền đều là tiền trong ví, vốn có phiếu, bởi vì mấy năm nay không còn chỗ dùng tới phiếu, cho nên chậm rãi biến thành tiền."
"Trong này có bao nhiêu tiền?" Lận Xuyên nghĩ đúng là thần kỳ, nhưng không ngờ tới sẽ thần kỳ như vậy.
Tô Tô nghiêm túc nói:
"Trong này có tổng cộng hơn hai ngàn, nếu em lấy ra hết khoảng một tháng sau sẽ xuất hiện số tiền này. Cho nên em tới đây, không sợ không có tiền tiêu."
"." Lận Xuyên hoàn toàn tin tưởng lời vợ nói, tuy anh mặc kệ cái nhà này, nhưng cũng biết nhà bọn họ vĩnh viễn không thiếu tiền.
Nhất là khi cần tiền mua nhà, nhưng lúc ấy cô vô cùng tự tin, ngay cả tiền anh vay đều không cần.
Không người nào có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như thế, nhưng nếu ba lô này thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy thì đã nói thông mọi chuyện.