Ha ha, nói như cô ta chưa từng lén lút yêu đương vụng trộm không bằng.
Tô Tô cười mỉa ra tiếng, Tần Duyệt Duyệt cảm thấy trái tim mình như bị đâm một cái, quả nhiên có một số việc không nên để cô biết.
Hiện giờ, làm cho cô ta như lùn đi khắp nơi.
Cô ta muốn cao thượng, muốn những người này nhìn lên mình mà sống, nhưng mà dường như Tô Tô khiến mọi chuyện không thể thực hiện.
Lòng tự trọng của cô ta như vĩnh viễn bị giẫm đạp dưới chân, thật sự rất đau rất đau.
"Cô cười cái gì?"
"Tôi cười cái gì cô không biết ư? Người ta yêu đương, anh tình tôi nguyện, cô lại mở miệng nói người ta yêu đương vụng trộm là có rắp tâm gì, muốn bắt nạt hai người không có người ra mặt thay đúng không." Nhìn thoáng qua người đàn ông của mình, đây không phải có người ra mặt giúp ư.
Lận Xuyên nói với người què kia:
"Cho dù anh là thành phần gì, người phụ nữ này muốn đi theo anh anh phải gánh vác trách nhiệm. Sao anh biết cô ấy đi theo anh chính là chịu ấm ức? Hiện giờ không có người lấy thành phần ra nói chuyện, anh có thể làm một người đàn ông không?"
"Tôi... Có thể." Hiện giờ người que cũng không còn cách nào, hai người đều bị lộ muốn trốn tránh cũng không được.
Chỉ có thể gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, thật sự không được thì mình làm nhiều một chút cho cô ấy bớt khổ.
Sau khi người què nói xong, Lận Xuyên lập tức nói: "Được rồi, thả người ra, chuyện này không liên quan tới mọi người."
Đám đàn ông cũng nghe lời Lận Xuyên nói, hơn nữa người ta một người đồng ý gả một người đồng ý cưới, đương nhiên là bọn họ không nghĩ nhiều.
Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt ở bên cạnh lại nói:
"Hai bọn họ làm ảnh hưởng hình tượng của thôn chúng ta, vì sao không xử phạt mà thả ra như vậy, như thế người trong thôn chúng ta đâu thể ra ngoài gặp người khác."
Tô Tô cười một tiếng nói:
"Nghe cô nói kìa, người ta yêu nhau hôn môi, nếu không phải cô kêu thì ai biết. Mọi người đều biết cô không hôn người đàn ông của cô rồi, còn nói người ta ảnh hưởng tới hình tượng của thôn chúng tôi, cô thì sao?”
"Cô. Chúng tôi đã kết hôn." "Trước khi kết hôn có hôn môi hay không ai biết? Không có người nhìn thấy thì sẽ không ảnh hưởng, có người nhìn thấy thì trừng phạt, cô như vậy là bắt nạt người khác."
"Bọn họ một người là quả phụ, một người là lưu manh vốn không phải người tốt gì." Tần Duyệt Duyệt nói.
Tô Tô vốn không muốn quản, nhưng mà nhìn Tần Duyệt Duyệt cầm đạo đức của mình đi nói người khác thì cảm thấy rất chướng mắt, vì thế lạnh lùng nói:
"Đừng nói như mình cao thượng lắm, mở miệng ngậm miệng là quả phụ, làm quả phụ là lỗi của cô ấy ư, cô biết người ta chịu tội bao nhiêu, ăn khổ bao nhiêu không. Chồng cô ấy chết là chuyện cô ấy nguyện ý à? Thành phần không tốt thì chính là lưu manh, trong các người ai có thể chứng minh anh ta không làm việc, anh ta lưu manh gây họa cho ai? Đơn giản là các người dựa vào người ta là thành phần không tốt mà luôn chèn ép, loại người như thế là vô liêm si nhất. Cho rằng thân phận mình cao, đứng ở chỗ tối cao bình luận phán xét người khác tốt xấu, đây căn bản chính là tác phong của tư bản chủ nghĩa."
Thời đại này còn tồn tại bóng ma tư bản chủ nghĩa, cho nên cái mũ này đội lên khiến đôi mắt Tần Duyệt Duyệt đỏ bừng, nói:
"Tôi chỉ muốn tốt cho thôn thôi, tư bản chủ nghĩa chân chính là người què này." "U, trước đây người que còn từng cắt lúa mạch giúp cô. Lúc ấy cô còn khóc nói cảm ơn anh Đại Trụ, lúc này lại nói người ta là người què. Giống như lời cô Tô nói, con mẹ nó cô cho rằng tôi nguyện ý làm quả phụ sao? Chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt, nhưng mà tôi có biện pháp nào, anh ấy cứ đi như thế ném cô nhi quả phụ như tôi ở lại. Nếu có lựa chọn tôi cũng muốn ở bên anh ấy cả đời, cho nên cho dù vừa khổ vừa mệt tôi cũng không tìm đàn ông khác sống cùng, ở bên con trai tôi cả đời như vậy là đủ. Nhưng mà tôi còn có con trai, quả phụ họ Lâm chỉ có một mình, nghe nói cô ấy mới kết hôn ngày hôm sau chồng đã rời đi, cô ấy sống một mình thế nào mọi người đều biết rõ, con mẹ nó có một số người cả ngày chỉ muốn bắt nạt người ta. Quả phụ họ Kiều tôi không phải người tốt gì, nhưng tôi không làm loại chuyện thiếu đạo đức như thế."
Mọi người vốn không mở miệng, quả phụ họ Kiều này vừa nói thì cảm thấy có lý lẽ.