Mục lục
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Góa phụ Kiều kia chau mày nói: “Tôi nói này Xuyên Tử, cậu có ý gì thế, đồng chí Tô người ta còn chưa lên tiếng đấy, cậu đã thay người ta làm chủ rồi, tránh ra cho tôi, tôi vẫn còn lời muốn nói với đồng chí Tô đấy?”

Lận Xuyên không lên tiếng, nhưng mà anh cứ đứng đó không chịu tránh ra.

Tô Tô vươn tay ra đẩy nhưng không đẩy được, như đinh đóng cột.

Cô bất giác tức giận dùng ngón tay chọc vào anh, kết quả không chọc thì không sao, nhưng sau cú chọc này, cô cảm thấy càng cứng hơn, anh không nhúc nhích gì cả, cứ như đã biến thành một cục đá.

Góa phụ Kiều cũng tức giận, nhưng bà ta ở trước cũng không đẩy được.

“Sao nào, nhà họ Lận muốn giữ đồng chí Tô ở nhà có phải không. Các người cũng không nghĩ xem thử gia đình mấy người nhiều người, nếu như để cô gái thành phố mỏng manh đói gầy đi thì làm sao?” Góa phụ Kiều đẩy không nổi nên chống hông đứng đó mắng.

Tô Tô cảm thấy đã đến lúc nói giúp cho nhà họ Lận vài câu, nhưng đúng lúc này có một giọng nữ lanh lảnh vang lên:

“Góa phụ Kiều, bà thôi đi, nhà bà cũng chỉ có hai phòng, bà đón đồng chí Tô qua thì bảo người ta ở đâu? Bà với con trai ở cùng một phòng, thế không làm phiền bà dẫn trai về nhà à?”

“……” Cho nên, góa phụ Kiều này tác phong không đứng đắn? Cho nên, nam xứng mới không cho mình tiếp xúc với bà ta.

Chà, đột nhiên cảm thấy đáng yêu thật.

Góa phụ Kiều lập tức đáp lại: “Triệu Tiểu Hoa, bà nói bậy cái gì thế, tôi làm cái chuyện đó lúc nào?”

“Đừng nói mấy lời vô ích, làm như không ai biết vậy. Hơn nữa con trai của bà đã phạm phải vấn đề về tác phong, để một cô gái trẻ đẹp đến ở nhà các người, có phải bà có ý gì khác không?” Cái người tên Triệu Tiểu Hoa đó nói lanh lảnh.

Tô Tô rõ ràng cảm nhận được tòa tháp phía trước lại cao thêm một tầng, sau đó cô đột nhiên lên tiếng như sấm sét: “Im lặng.”

Cũng không biết có phải vì lý do khí thế không mà mọi người im lặng lại thật rồi.

Tiếp theo, nam xứng đầu gỗ vậy mà lại nói một cách rất độc đoán: “Người là do tôi cứu về từ trong núi, sau này sẽ luôn ở nhà của tôi, cho dù nhà chúng tôi có đói chết cũng không để cô ấy gầy đi chút nào, như thế mấy người còn ý kiến gì không?”



Ôi trời, Tô Tô cảm thấy cô có thể đã gặp được một Lận Xuyên khác, sao anh lại trở nên bá đạo như vậy chứ?

“Xuyên Tử, ít nhất cậu cũng phải hỏi ý kiến của đồng chí Tô chứ?”

Lận Đông Hà cũng cảm thấy người em họ này nói hơi quá rồi, dẫu sao thì chuyện này họ cũng không thể làm chủ được.

Cuối cùng Tô Tô cũng được thả ra, cô hít một hơi rồi nhỏ nhẹ nói: “Tôi ở nhà anh Xuyên cũng đã quen rồi, cứ ở đó đi. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cả nhà họ đều đối xử với tôi rất tốt.”

Cô bẩm sinh đã có một giọng nói trong trẻo, đặc biệt là khi giọng nói nhỏ thì vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, tất cả những người đàn ông có mặt ở đây đều cảm thấy cơ thể mềm đi một nửa, khỏi phải nói cũng biết thoải mái như thế nào.

Nhưng mà, nếu như cô gái người ta nói như vậy rồi thì họ cũng không thể làm khó người ta được.

Cái người tên Triệu Tiểu Hoa đó lại vùng vẫy, nói: “Tôi nói này đồng chí Tô, anh Xuyên của cô sắp kết hôn rồi, cô tiến tới không được hay lắm nhỉ?”

“Bà nói bậy cái gì đấy?” Lận Xuyên nhìn Triệu Tiểu Hoa với ánh mắt giận dữ, khiến bà ta run cầm cập.

Còn Tô Tô thì trợn to mắt lên, người phụ nữ này sao có thể nói ra những lời như vậy, cô không có chút tình ý gì với nam xứng cả. À không, mới đầu thì có, nhưng sau đó biết anh là nam xứng trong sách thì từ bỏ rồi.

Triệu Tiểu Hoa bị làm cho giật mình, sau đó làu bàu nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

“Nếu có lần sau, chúng ta gặp nhau ở công xã.” Lận Xuyên nói câu này tàn nhẫn thật, không chỉ Triệu Tiểu Hoa mà người khác cũng không dám nói gì nữa.

Cái này chưa là gì, Lận Xuyên quay đầu qua, lạnh lùng nói với anh họ của mình: “Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, còn nghi thức hoan nghênh nào nữa không?” Anh nhấn mạnh bốn chữ nghi thức hoan nghênh, ý của anh không thể không rõ hơn được nữa.

Lận Đông Hà lập tức lắc đầu, nói: “Hết rồi.”

“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, về ăn cơm.” Lận Xuyên quay đầu nhìn Tô Tô một cái, hất nhẹ cằm một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK