"Không được nói những lời như không cho em đến nữa, nếu không em sẽ đi, sau này không gặp anh nữa. "
"." Bây giờ còn uy hiếp luôn rồi, nhưng mà Lận Xuyên liền sợ, anh thật sự không dám.
"Anh bị thương ở đâu, em nhìn không rõ."
Tô Tô mềm lòng vẫn quay lại, sao cô cảm giác một thời gian không gặp anh, giống như anh gầy đi rồi thế?
"Anh.. bị thương ở chân, nhưng mà không nghiêm trọng, rất nhanh là có thể xuống giường đi lại rồi." Anh liên nói.
"Còn lâu em mới tin anh nói, lát nữa trời sáng em xem thử." Bây giờ Tô Tô muốn mở chăn ra, nhưng nghĩ trời tối cũng không thấy gì nên thôi.
Ai ngờ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, trực tiếp nói: "Không được."
"Có phải rất nghiêm trọng không? Anh đừng lừa em, cho dù có nghiêm trọng cỡ nào thì chúng ta cũng kết hôn rồi, em cũng sẽ không bỏ mặc anh không quản đâu."
Tô Tô nghe thấy anh từ chối như thế thì không thể nghĩ tích cực được nữa, thậm chí cảm thấy chân của đối phương có thể bị cắt đứt rồi.
Thế sau này anh biến thành người tàn tật, con người lành lặn lại trở nên như thế, trong lòng anh nhất định rất buồn.
Lúc này, mình không được biểu hiện quá hoảng hốt, nhất định phải để anh biết mình sẽ đứng bên cạnh anh.
Lận Xuyên biết Tô Tô hiểu lầm rồi, lập tức nắm tay cô và nói:
"Thật sự không sao cả, chỉ là vết thương có hơi khiếp người, hay là đợi anh đỡ hơn chút rồi em xem?”
Nghe thấy anh nói như vậy Tô Tô mới thở phào một hơi, nói: "Thế thì tốt." Cô nắm lại tay anh, cảm giác được có chút lạnh, cô vội vàng để tay anh vào trong chăn và nói:
"Anh ngủ thêm chút đi, trời vẫn chưa sáng."
"Em mới cần ngủ, một cô gái đi đường xa như vậy nhất định mệt rồi, bên cạnh có ghế đấy, em ngồi một lát, sau đó đợi lão Thường quay lại, anh bảo anh ta sắp xếp em đến nhà nghỉ."
Thật ra Lận Xuyên rất cảm động, anh không ngờ Tô Tô lại một mình đến đây, vốn dĩ anh muốn Lận Hải đến.
"Lận Hải phải ở nhà chăm sóc hai cậu em, cha mẹ đến thăm nhà cậu rồi." Tô Tô nói sơ qua tình hình trong nhà họ Lận Xuyên nghe, lúc này Thường Dược Tiến đi vào, sau đó rót cho Tô Tô ly nước và nói:
"Nhà nghỉ tôi đã đặt sẵn rồi, ở ngay bên cạnh bệnh viện. Đến tối quân đội sẽ phái chiến sĩ đến chăm sóc, đến lúc đó đồng chí Tô có thể đi nghỉ ngơi rồi." Nói xong còn đưa cho cô một chùm chìa khóa, sau đó nhìn Lận Xuyên một cái, thấy anh quay mặt sang một bên, thế này là mắc cỡ rồi sao?
"Cảm ơn anh." Tô Tô rất lịch sự cảm ơn, sau đó Thường Dược Tiến gật đầu rồi định rời đi.
"Lão Thường, anh nói với đồng chí đến đây, mang thêm một phần cơm sáng."
Lận Xuyên lập tức dặn dò, sợ lát nữa quên đặt thêm một phần cơm, sợ vợ mình đói.
Thường Dược Tiến nhếch mày, vết sẹo trên mặt trông có chút dữ tợn. Nhưng mà khóe miệng vẫn ừm một tiếng rất nhẹ, sau đó thì đi mất.
Nhưng trong lòng lại khó hiểu, không ngờ tiểu đoàn trưởng Lận nhà mình cũng rất thích cô vợ này, sợ quân đội bỏ đói cô.
Thôi vậy, nể tình đối phương đang mang trong người đời sau của quân nhân, bữa trưa bỏ thêm nhiều món ngon vậy.
Trời sáng rồi, cuối cùng Tô Tô cũng nhìn thấy mặt của Lận Xuyên, sau đó thì mấp máy môi, nước mắt rơi lã chã.
Thật sự gầy đi rồi, vành mắt lõm xuống rồi. Hơn nữa còn bị nhiều vết thương, mặc dù đã được xử lý nhưng không có băng bó, cho nên trông rất thảm. Vốn đĩ là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, bởi vì vết xước trên mặt mà sưng đỏ, sắp xấu xí lên một tầm cao mới.
"Có phải rất khó coi không?"
Lận Xuyên cũng biết bộ dạng bây giờ của mình như thế nào, cho nên không muốn để Tô Tô đến xem mình trông như thế nào.
"Không khó coi, chỉ là có chút khiến người ta thương xót, sao lại bị thương đến mức này chứ?"
Mặc dù Tô Tô nhìn thấy rồi nhưng không dám động vào anh, cũng không biết con người này rốt cuộc trên người có chỗ nào còn khỏe.