Nhưng mà mặt mũi không thể mất đi.
"Được." Anh cũng thích con gái.
Nghe được anh cả đồng ý hai người vô cùng vui vẻ, chạy tới bên ngoài nói với Lận Hải: "Chúng ta sắp có cháu gái nhỏ, anh cả đều đã đồng ý."
"Vậy sao?" Cho dù biết lời nói của anh cả không tính, nhưng Lận Hải vẫn rất vui, cháu gái nhỏ trong đội ngũ còn thêm một quân đủ sức lực.
Lận Xuyên có chút cạn lời nhìn ba em trai ngu ngốc, sau đó im lặng vào nhà nói với nàng dâu: "Tô Tô, em thích con gái không?"
"Em không thích trai gái gì cả."
Bị dỗi Lận Xuyên gãi đầu, thật sự không nói tiếp im lặng đi ra ngoài, chưa tới nửa tiếng đã trở về nói:
"Nàng dâu, anh mượn xe lừa của đại đội, anh dẫn em đến công xã xem múa chèo thuyền nhé?"
"Hả?"
Múa chèo thuyền là gì?
Tô Tô không biết, cô chỉ biết đại ương ca. Nhưng mà hiện giờ đại ương ca chỉ là một loại phương thức rèn luyện, cơ bản không có mấy nhà biết.
Không ngờ tới thời đại này còn có múa chèo thuyền gi đó, đương nhiên là cô muốn đi.
Hơn nữa đã nghỉ gần khỏe, vì thế cô lập tức ngồi dậy nói: "Vậy em dậy mặc quần áo xong chúng ta đi"
Sau đó hai người mặc quần áo, lại đến sân trước gọi ba anh em cùng đến công xã.
Nếu là người khác lúc này căn bản không mượn được xe lừa, nhưng bình thường Lận Xuyên trở về giúp đại đội làm việc cũng không cần quá nhiều công điểm, cho nên anh mượn vẫn có thể mượn được.
Đợi lên xe lừa Tô Tô mới biết, thật ra Lận Xuyên cũng không phải tên ngốc, anh rất giỏi dỗ mình vui vẻ.
Vốn đang giận anh, ngồi xe lừa một lát như vậy cơn tức đã không còn.
Quả nhiên, người tốt muốn tức giận với anh đều khó.
Đặc biệt là hai ngày gần đây gương mặt anh đỡ hơn, còn trắng nõn không ít.
Một trắng che ba xấu, hơn nữa anh vốn cũng không xấu, cho nên nhìn còn đẹp trai hơn nam chính mấy phần. Tự mình chọn, quả nhiên không sai.
Càng nhìn càng thích, nhưng nhớ lại chuyện tối qua, cô cảm thấy tươi cười của mình không duy trì được.
Không khỏi nghĩ, có đàn ông thì tốt, vì sao còn phải làm chuyện đó?
Hiện giờ cơ thể còn nóng rát, sau này đừng nên làm nữa thì hơn.
Lận Xuyên mà biết mình dỗ nàng dâu một lúc lâu còn nghĩ như thế, có lễ anh sẽ nhảy từ ngọn núi xuống.
Đâu biết mới đi tới cửa thôn thì thấy có người quấn khăn quàng cổ đợi, giống như sợ bị người ta nhìn ra là ai còn che mặt thật kín.
Nhưng mà thôn này vốn ít phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa trước đây người phụ nữ này quen thuộc với Lận gia, cho nên người Lận gia liếc mắt một cái nhìn ra cô ta là ai.
Tô Tô không nhìn ra, phải nói rằng cô vì ngáp mà đôi mắt đều là nước mắt, chỉ lo lau không thấy tình hình phía trước.
Lận Hải nhíu mày nói: "Cô ta muốn làm gì?"
Lận Xuyên lắc đầu, kéo áo khoác đắp lên chân cho Tô Tô.
Trước đây cần chú ý ảnh hưởng, nhưng hiện giờ nàng dâu là của mình, từ lúc xảy ra quan hệ tối qua anh cảm thấy mình nên thoải mái không sợ, dù sao người này là của anh còn sợ gì, còn là chuyện không đáng.
Tô Tô cũng như thế, rõ ràng là bị ngược, nhưng hiện giờ lại cảm thấy Lận Xuyên càng khiến người ta ỷ lại hơn ngày thường, ngồi ở chỗ đó mềm nhữn dựa vào người anh.
Nhưng xe lừa đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lận Xuyên kéo cổ áo của cô lên một chút, nói: "Có khả năng là có người muốn đi nhờ xe." Là ai anh chưa nói, cũng không để ý.
Lận Hải là người vô cùng chán ghét người phụ nữ này, cho nên lạnh lùng hỏi: "Cô muốn gì?"
"Tôi muốn đến dưới công xã, các cậu có thể cho tôi ngồi nhờ xe đi cùng không?" Tần Duyệt Duyệt ở phía xa đã thấy Lận Xuyên và Tô Tô ngồi cạnh nhau ở phía trước.
Dáng vẻ không nhận người quen của bọn họ đúng là khiến người ta chán ghét, nhưng nghĩ tới mình phải khiêm tốn cho nên không để ý hai người ngọt ngấy.