Đúng lúc này Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt đi ra kính rượu với mọi người, nhưng mà gương mặt Tần Duyệt Duyệt không được tốt lắm, dáng vẻ như miễn cưỡng cười vui.
Không phải là cô ta thích nam chính sao, thậm chí trao thân cho anh ta, một khi đã như vậy thì nên cười vui mới đúng.
Tô Tô không nghĩ nhiều như thế, cô lùi sang một bên mỉm cười nhìn bọn họ kính rượu với già trẻ nam nữ trong thôn.
Nhưng mà hai bọn họ chỉ bưng một ly, mỗi bàn uống một ngụm mà thôi.
Biết hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, cho nên không có quá nhiều người liều mạng kính rượu.
Không giống với Lận Xuyên khi ấy, có một số người trong đám người chơi xấu.
Trong quá trình này Tần Duyệt Duyệt cũng vì uống rượu mà sặc một lần, Lận Đông Hà vỗ lưng cô ta nói:
"Lát nữa kính rượu xong em đến phòng ở sân sau nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Tần Duyệt Duyệt nhìn thoáng qua Tô Tô ở bên cạnh, nói: "Đồng chí Tô, lát nữa cô có thể tới sân sau ngồi một lát được không?"
"Không được, tôi ăn cơm xong còn phải về nhà đốt giường đất." Tô Tô không muốn dây dưa với nữ chính này, cô nhóc này đầy người toan tính không biết có tính kế lên đầu mình hay không.
Tần Duyệt Duyệt giống như bị tổn thương, sau đó cúi đầu quay về phòng.
Nói ra cô cũng tràn ngập hứng thú, tuy điều kiện gia đình của nhà Lận Đông Hà tốt hơn nhà cha Lận, nhưng chỗ bọn họ ở không sắp xếp thỏa đáng như nhà cha Lận.
Hai bọn họ ở nhà phía sau, nhà chính và nhà sau chỉ cách nhau một bức tường thủy tinh, có một chút động tĩnh đều có thể nghe thấy được.
Vợ chồng bọn họ muốn làm chuyện này có thể thống khoái được mới lạ, dù sao khi cô làm với Lận Xuyên không kêu ra chắc chắn là không được, sẽ nghẹn chết.
Khụ, sao cô lại nghĩ tới loại chuyện này, thật sự là không biết xấu hổ.
Không đúng, đều là vợ chồng rồi còn cần mặt mũi cái gì.
Cô thu hồi ánh mắt trở về, nhưng mà không biết dáng vẻ này làm Tần Duyệt Duyệt tổn thương. Cô ta cảm thấy nhất định là Tô Tô đang châm chọc cô ta ở trong lòng, gả cho Lận Xuyên có nhà riêng tốt như thế lại cứ thích chen lách trong phòng tối với Lận Đông Hà.
Cô ta đúng là có chút ngốc, tránh thoát Lận Xuyên nhưng không tránh thoát được Lận Đông Hà.
Đời này mình có số mệnh như vậy, càng nghĩ càng ấm ức vào phòng.
Tô Tô cũng không nhìn cô ta, đợi bận rộn chiêu đãi khách khứa xong thì ngồi cùng một bàn với mẹ Lận ăn cơm.
Khi đồ ăn được bưng lên cũng chỉ có bốn món ăn, hơn nữa mọi người đều ăn hăng say.
Tô Tô có chút không thích ăn, chỉ ăn mấy miếng cơm rồi tạm biệt về nhà.
Mẹ Lận cũng không ngăn cản cô, bởi vì bà ấy nhìn ra được con dâu có chút không thoải mái.
Dù sao lúc trước từng hiến máu, người khác không biết nhưng con trai đã nói cho bà ấy.
Nhưng mà bà ấy không nói gì thêm, dù sao đây cũng là chuyện của người trẻ tuổi bà ấy không muốn quản quá nhiều bị người ta chán ghét.
Sau khi Tô Tô trở vê một mình đun nóng cơm ăn, sau đó trong lòng vẫn có chút trống rỗng.
Từ lúc Lận Xuyên rời đi đây là lần đầu tiên cô nhớ anh như thế, không biết anh đang làm gì, hiện giờ không có di động, muốn gọi video call đều khó. Đột nhiên cô nghĩ tới bật lửa mình ném ở chỗ bếp, vừa rồi mình châm lửa dường như cũng là dùng nó.
Vậy thì nói lên, nếu người khác trộm đồ trong ba lô đều có thể tự động trở về, thậm chí còn có khả năng chịu báo ứng.
Mà cô tự mình cầm ném đi thì không có việc gì, nó sẽ không tự động trở về.
Đúng là quá thần kỳ.
Nhưng mà nghĩ tới hôm nay mấy người kia từng động vào đồ trong ba lô của cô thì muốn lấy chúng nó ra ngoài rửa sạch một lần, nhưng mà nghĩ tới đồ để trong ba lô xong chẳng khác nào thay mới một lần nữa, cho nên không để ý quá nhiều như vậy nữa.
Hiện giờ cô cũng lười, thường ngày cởi quần áo cũng không giặt, quấn lại nhét vào trong ba lô sẽ tự động sạch sẽ.
Nhưng chỉ dùng được với đồ cô mang tới, những thứ khác không được.