Bây giờ nghĩ lại, tất cả những thứ hai bọn họ có được đều bắt đầu từ lúc Lận Đông Hà được tìm trở về.
Cho nên đã không có Lận Đông Hà ủng hộ, thật ra nữ chính không là gì.
Ồ, nếu vậy cá chép chân chính là Lận Đông Hà mà không phải nữ chính sao?
Nếu dựa theo vận may để nói, đó chính là nam chính mới là người may mắn chân chính, nữ chính chỉ được thơm lây mà thôi?
Nghĩ như thế cô càng cảm thấy nam chính đang lấp lánh ánh sáng, mà vầng sáng của nữ chính đều bị che đậy.
Dù sao từ lúc bọn họ vào nhà đến bây giờ, Lận Đông Hà đều không chủ động nói một câu hay có động tác nhỏ thân mật gì đó với Tần Duyệt Duyệt, hoàn toàn giống như người xa lạ.
Mà Tần Duyệt Duyệt, thì ở đó một mình xinh đẹp.
Một lát lại xen miệng một câu chứng tỏ sự tồn tại của mình, một lát lại giúp đỡ làm việc khiến người ta nhìn là dáng vẻ rất có giáo dưỡng.
Nếu không bàn thân phận địa vị của cô ta, dường như không khác gì dì giúp việc đang bận rộn ở bên kia.
Tô Tô biết nữ chính vô cùng thông minh, chẳng qua cô ta ở đó làm ra vẻ rất khá, đơn giản là muốn vợ chồng bọn họ thấy.
Từ đầu tới cuối Lận Xuyên không thèm để ý tới Tần Duyệt Duyệt giống như không quen biết cô ta, cứ thế mọi người đều ăn ý một cách khó hiểu làm lơ cô ta, sao cảm giác này lại tuyệt như thế.
Chỉ một lát sau đồ ăn bưng lên bàn, đương nhiên đám đàn ông phải uống rượu.
Lãnh đạo Quan thản nhiên hỏi sau này Lận Đông Hà muốn làm gì, anh ta bưng chén rượu nói:
"Con muốn làm phong phú mình trước, cho nên tới lớp học buổi tối đi học."
"Lớp học buổi tối ư, như vậy rất tốt." Tần Duyệt Duyệt ở bên cạnh nói: "Em ủng hộ anh."
"Nhưng mà mỗi ngày lớp học buổi tối chỉ có hai tiếng học, kế tiếp con định làm gì?"
Sau khi Hồng Mai nói xong lại nói: "Không bằng mẹ tìm người sắp xếp công việc cho con trước."
"Tìm người nào, hiện giờ bên ngoài nhiều cơ hội như thế, là đàn ông thì phải tự mình nắm lấy cơ hội." Lãnh đạo lập tức nói.
Nhiều năm qua như vậy ông ta sợ nhất là loại chuyện kéo người tìm quan hệ, đến lúc đó không cẩn thận sẽ phá hủy danh dự của ông ta.
"Được rồi được rồi, anh kích động làm gì, sau này thì tính, còn phải xem Đông Hà muốn làm gì." Hồng Mai trừng mắt với chồng mình một cái, sau đó nói: "Đông Hà con đừng nghe ông ấy, tự mình quyết định là được. Nếu muốn đến đơn vị nào con nói với mẹ, mẹ chắc chắn sẽ giúp con."
"Em cũng sẽ giúp anh." Tần Duyệt Duyệt vươn tay nắm lấy tay Lận Đông Hà, nhưng mà nam chính làm bộ không thèm để ý né tránh, sau đó nói: "Mọi người ăn cơm đi."
Đối với việc tìm được người nhà của mình anh ta cũng rất vui vẻ, anh ta muốn làm ra sự nghiệp, nhưng không muốn dựa vào người nhà mình.
Còn Tần Duyệt Duyệt, hiện giờ anh ta đã không thể nhìn thẳng cô ta.
Lúc trước chỉ cần anh ta tới trường học tìm cô ta đối phương sẽ thấy rất phiền, lần này anh ta không đi mà là mẹ ruột bảo Quan Chấn Đông tìm cô ta tới.
Vừa tới đây thái độ khác hoàn toàn với lúc trước, điểm này anh ta dễ dàng nhìn ra được.
Cho dù anh ta chưa làm được gì nhưng cũng là đàn ông, rốt cuộc cô ta nhìn trúng con người mình hay là nhìn trúng thân phận hiện giờ của mình, bây giờ anh ta đều đã hoài nghi.
Muốn nói cô ta nhìn trúng thân phận của mình, lúc trước sẽ không giao mình cho anh ta khi anh ta không có gì trong tay.
Nhưng nếu nhìn trúng con người anh ta, vậy làm một số chuyện lúc trước là sao đây?
Lận Đông Hà không dám đối mặt với chuyện này, đi một bước nhìn một bước đi.
Nhưng anh ta lại biết một chuyện, đó chính là anh ta chán ghét người phụ nữ bên cạnh chạm vào anh ta.
Loại chuyện làm đàn ông bị từ chối vốn là chuyện rất mất mặt, anh ta cũng là một người đàn ông cần tự tôn.
Tần Duyệt Duyệt âm thầm nhíu mày, nhưng cô ta không muốn bị đám Tô Tô chê cười nên bày ra dáng vẻ rất tùy ý.
Chỉ nghĩ, lát nữa ăn cơm xong có cơ hội mình nhất định phải nói rõ với anh ta.
Lúc này nhà hiệu trưởng Quan cũng tới, ông ta có một cô con gái rất xinh đẹp, sau khi ngồi xuống, mọi người đều làm quen.