"Tôi muốn làm xưởng quần áo, lúc trước có một xưởng quần áo nhà nước thất bại, tôi vốn định làm tiếp. Bởi vì thiết bị đều không còn mới, chỉ mấy ngàn tệ." Anh ta có thể tiếp nhận, nhưng không biết phải phát triển sản phẩm dạng gì.
"Như vậy đi, lát nữa tan làm chúng ta gặp mặt, tôi có sản phẩm muốn thương lượng với anh."
"Vậy được rồi."
Thật ra Tô Tô sớm muốn làm nhà xưởng đồ lót với người khác, hiện giờ nội địa có, nhưng thật sự quá ít.
Cho nên đến bây giờ quần áo loại này còn chưa lưu hành, rất nhiều phụ nữ đều mặc đồ tự chế.
Thật ra chính là dùng sức ghìm nhỏ ngực lại, không khỏe mạnh cũng không mỹ quan một chút nào.
Cứ thế sau khi tan làm cô về nhà, lấy áo lót chưa mặc cho vào túi, lúc này mọi người vẫn còn rất bảo thủ.
Sau đó tới tiệm cơm thấy Tống Lão Tam còn đang đợi, cô đặt phòng hai người cùng nhau đi vào.
Bởi vì liên quan tới tiền, cho nên hai người đợi đồ ăn bung lên nhân viên phục vụ đi ra ngoài mới nói chuyện chính.
Tống Lão Tam trả tiền lại cho Tô Tô, nói:
"Thật sự rất cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ chỉ sợ tôi phải bồi thường ngay cả quần nĩa đều bán. Ách, không nên nói mấy lời này trước mặt người văn minh."
Tô Tô nói: "Đúng vậy, không nên nói những lời này. Anh không cần trả tiền tôi, hiện giờ tôi tới cho anh một chủ ý."
"Cô nói đi, chủ ý gì." Tống Lão Tam nghiêm túc nói.
Tô Tô lấy đồ trong túi ra, sau đó đưa cho Tống Lão Tam nói: "Biết thứ này không?"
"Biết, biết, tôi từng thấy có người bán ở phía nam." Anh ta nhìn thấy thứ này thì hơi đỏ mặt.
Tô Tô nói: "Cái này của tôi là một người bạn ở nước ngoài mang về, anh cảm thấy nếu tìm thợ có thể làm ra được không, sau đó đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài."
"Nếu thứ này rẻ sẽ có nhiều phụ nữ mua." Tống Lão Tam thấy Tô Tô không có chút xấu hổ nào, anh ta cũng không còn lúng túng như vừa rồi nữa.
Vì thế anh ta nghiêm túc nói: "Được rồi, tôi mang về để mấy người nghiên cứu một chút, số tiền này..."
"Sau đó coi như tôi bỏ số tiền này đầu tư." "Được, chi cân cô tin tưởng Tống Lão Tam này, tuyệt đối không để em gái... Để cô Tô đầu tư uổng phí"
Tống Lão Tam cao hứng còn tự mình rót rượu, nói: "Nếu có thể hoàn thành đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu chia phần của cô."
"Chắc chắn có thể." Tô Tô cũng không uống rượu với anh ta, chỉ tới đưa hàng mẫu ăn cơm rồi về.
"Cô Tô, nói chuyện thêm lát nữa đi." Tống Lão Tam có chút uống say, anh ta ra ngoài lâu như vậy đã trải qua không ít chua xót muốn tìm người nói chuyện, Tô Tô là người nghe thích hợp nhất.
Nhưng mà Tô Tô không thể đứng ở đây nghe suốt, cô còn phải về cho con bú.
Vì thế cô cười nói: "Rất xin lỗi, ngày nào đó lại nói đi, tôi phải về xem đứa bé."
"Đứa bé? Ồ đúng rồi, cô kết hôn với Lận Xuyên, chắc chắn có con. Vậy cô trở về đi, tôi không giữ lại nữa." Tống Lão Tam vẫn đi theo ra tiễn, thấy người lái xe đi không nhìn thấy nữa mới đi về uống tiếp, anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đột nhiên có người nói: "Anh Tống, sao anh lại ở đây?"
Anh ta quay đầu lại thì phát hiện là Tan Duyệt Duyệt, khi ở trong thôn anh ta có ấn tượng khá tốt đối với cô gái này, dù sao còn từng giúp anh ta.
Vì thế anh ta nói: "Là em Tần à, em ở đây làm gì thế?"
"Ồ,em mua chút đồ nấu cơm."
"Đừng làm nữa, cùng nhau ăn đi, anh có sẵn."
Tần Duyệt Duyệt gặp người quen muốn thân thiết với anh ta một chút, vì thế đi theo vào.
Tô Tô không biết chuyện này, cô còn đợi tin tức của Tống Lão Tam.
Chưa tới năm ngày người nọ đã gọi điện thoại tới, sau đó giao thành phẩm thợ làm cho Tô Tô xem.
Tô Tô nhìn thấy khá ổn, nhưng kẹp bông bên trong không tốt lắm, nắm cái là mềm nhũn.
Nhưng mà theo Tống Lão Tam nói, phía nam cũng như vậy.
"Vậy có biện pháp nào định hình không?"