Nhưng không ngờ tới Lận Hiểu Thần đột nhiên nhìn chằm chằm anh, sau đó vươn tay tát anh mấy cái.
?
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Anh bị đánh có chút không hiểu được, mình còn đang bị thương đấy, trong tình huống thông thường Lận Hiểu Thần sẽ không phạm loại sai lầm này.
"Tôi mang thai, chuyển nghề dưỡng thai." Binh chủng bọn họ rất đặc biệt, cho nên nếu lúc này đi tham gia hành động quả thực là hại người, cho nên cô không thể không xin chuyển nghề.
"Em nói cái gì, lặp lại lần nữa?" Cao Cấm mở to mắt nhìn, anh chưa từng ngờ tới hạnh phúc đến quá đột ngột như thế.
"Tôi mang thai, cho nên phải dưỡng thai." Sau khi nói xong thì bị Cao Cấm ôm lấy, vốn định đánh anh, nhưng nghĩ lại anh đang bị thương nên thôi.
"Hiểu Thần, Hiểu Thần, gả cho anh được không?”
"Cậu, tôi không gả cho cậu thì gả cho ai?"
"Ừm, chúng ta lập tức kết hôn." Thật ra Cao Cấm không thèm để ý tất cả mọi chuyện, anh mạo hiểm nguy hiểm tới tính mạng, sống bên cạnh cô như vậy hoàn toàn là vì thật sự thích cô, còn tưởng rằng cần thêm mấy năm nữa mới thông suốt.
Hơn nữa mình làm chuyện đó với cô như vậy chỉ sợ cô sẽ không để ý tới anh, nhưng không ngờ tới đột nhiên mang thai.
Cô không có ý phá đứa bé mà nói với anh, anh cảm thấy cô vẫn luôn tôn trọng mình.
Đương nhiên cũng vui vẻ ngoài ý muốn, bởi vì cuối cùng cũng tu thành chính quả.
"Kết hôn hai năm, đợi đứa bé lớn nếu anh không thích thì ly hôn."
Hả?
Những lời này có chút không đúng, cái gì mà đợi đứa bé lớn thì ly hôn?
Anh cau mày nói: "Vì sao phải ly hôn?"
Lận Hiểu Thần nói:
"Tình hình của hai chúng ta lúc ấy thế nào không phải là cậu không biết, căn bản không có tình cảm nam nữ, cho nên..."
Làm ra đứa bé cũng là hành động bất đắc dĩ.
Nhưng nghĩ tới nhà họ Cao vẫn luôn ngóng trông hai bọn họ kết hôn, cho nên muốn sinh đứa con này.
Ít nhất đây là con cháu nhà họ Cao, bọn họ vui vẻ nhận là được.
Xem ý Cao Cấm là muốn, vậy sinh đi, nhân lúc bây giờ sinh một đứa là xong.
Nếu đã xảy ra chuyện này thì cô không muốn trở về bên bộ đội nữa, dù sao chỗ đó cũng có nhiều người có thể bảo vệ một phương an bình.
Cao Cấm suýt nữa bị cô làm cho tức chết, nói:
"Nói cho em biết một chuyện, thật ra loại chuyện này anh có thể làm giả một chút, căn bản không cần làm thật."
"Cái gì?" Không phải có giám sát sao?
"Anh chỉ can đắp chăn lên, ở dưới làm gì cũng không thể nhìn ra được."
"," Chuyện này đúng là không sai, lần cuối cùng anh làm như vậy.
Sau đó hai người giữ thể lực, lúc này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà lúc đó đầu óc cô cương cứng, không có thời gian nghĩ nhiều.
"Cho nên, em cho rằng vì sao anh làm thật?"
".. Cao Cấm, tên khốn nạn này, chiếm tiện nghi còn dám chiếm tiện nghi của đại tỷ mình." Lận Hiểu Thần tức tới mức giơ chân đá anh. Mà Cao Cấm vẫn không nhúc nhích đứng đó để mặc cô đánh, cuối cùng nói: "Em không hỏi nguyên nhân sao?”
Đúng vậy, cô còn chưa hỏi nguyên nhân.
"Vì sao anh lại làm như thế?"
"Bởi vì, con mẹ nó rất nhiều năm trước anh đã muốn làm vậy với em, nhưng mà em vẫn luôn làm như không thấy. Lúc đó anh bị ép không còn cách nào, cũng biết chỉ cần mình ôm lấy em sẽ không chịu nổi. Giả vờ ngay từ đầu còn không bằng làm thật ngay từ đầu, hiện giờ em đã biết nguyên nhân chưa?”
Cao Cấm vừa nói vừa ép cô tới tường, sau đó vươn tay chạm vào tường không cho cô rời đi.
Lượng tin tức này hơi lớn, Lận Hiểu Thần thật sự sợ ngây người.