Hơn nữa, nhiều người làm việc như vậy, cũng không đến lượt cô ta làm. Rõ ràng là đã dọn dẹp kha khá rồi, đợi đến khi Lận Xuyên gọi người đến thì cơ bản đã dọn dẹp xong rồi nhỉ.
Cô cũng không nói nhiều, lát nữa xem nữ chính biểu hiện như thế nào.
Khoảng nửa tiếng sau thì cuối cùng nữ chính cũng đến, gương mặt đầy uất ức.
A, đúng là hiểu lầm thật rồi.
Nếu như một người không tốt hoặc là tâm lý bài xích thì người đó mãi mãi không bao giờ đi vào tim cô ta được, cho nên nữ chính bây giờ chính là trong trạng thái như vậy.
Thật ra trên người Lận Xuyên có rất nhiều điểm sáng, nhưng mà cô ta nhắm mắt làm ngơ.
Ví dụ như bây giờ, rõ ràng là cô ta được bảo vệ đi đến đây, sau khi đến nhìn thấy mọi người bận rộn thì cô ta liền chau mày.
Sau đó hỏi mẹ Lận như kiểu con dâu chịu thiệt vậy: “Thím, cháu có thể làm gì không?”
Không phải hỏi là có chuyện gì không, mà trực tiếp hỏi có thể làm gì không, đây rõ ràng là hiểu lầm rồi.
Nhưng mẹ Lận bọn họ là nông dân thật thà chất phác, làm gì chú ý đến ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô ta, bà ấy trực tiếp nói: “Cháu vào nhà xem thử đi.” Ý là bảo cô ta vào xem thử, có gì cần dọn dẹp sửa chữa nữa không.
Sau đó nữ chính vào nhà, nhìn một vòng rồi cầm cái chổi lên quét vài cái, kết quả bị gai đâm vào tay.
Tô Tô cảm thấy có lẽ cô ta với mình cùng một kiểu người, đều thuộc kiểu người không lao động thì ngũ cốc cũng không phân biệt được.
“Cô không sao chứ, nền này đã quét xong rồi, cô không cần quét nữa.” Tô Tô đoạt lấy cái chổi, nhưng cô lại phát hiện nữ chính lén lút rơi nước mắt. Đây là làm cho cô xem đấy sao?
“Tôi, tôi thật sự không biết làm gì mới phải, cũng không rành dọn dẹp nhà cửa, bây giờ phải làm thế nào đây?” Tần Duyệt Duyệt nhỏ tiếng nói với Tô Tô.
Tô Tô biết trong lòng cô ta đã nghĩ theo hướng xấu rồi, nhưng mà cô phải giải thích chuyện này một chút.
Cô bất giác chau mày nói: “Thanh niên tri thức Tần, lời này nên nói thế nào đây? Bác gái người ta gọi cô đến là muốn cho cô xem thử căn nhà này nên sắp xếp thế nào, đồ gia dụng nên để ở đâu, chứ không phải bảo cô đến dọn dẹp nhà cửa đâu. Cô không nhìn thấy, việc cần làm đã làm xong cả rồi sao?”
Giọng nói không phải quá nhỏ, cái người đặt chậu ở bên ngoài nhất định có thể nghe thấy được.
Mặc dù không biết người đặt chậu bên ngoài là ai, nhưng chuyển lời lại cũng được.
“Thế, họ thích sắp xếp thế nào thì cứ sắp xếp như thế, nhà thanh niên tri thức vẫn còn việc, mọi người đang họp, bàn bạc nên tiếp tục thế nào, trong thời gian nông nhàn có thể làm vài việc giúp ích cho quê hương.”
Tần Duyệt Duyệt cũng biết nhìn người, nhìn thấy được Tô Tô hoàn toàn hướng về nhà họ Lận, cho nên cách nói chuyện cũng thay đổi.
Tô Tô nói: “Ồ, thế cô xem sơ thử, không có gì không hài lòng thì nói một tiếng với bác gái rồi về, đừng làm lỡ mọi người họp.”
Nói xong cô cũng không bận tâm đến người phụ nữ này nữa, cô quay người bỏ đi, không đến nỗi là ghét, chỉ là cảm thấy cả nhà họ Lận đi làm nữ chính hài lòng, cô thấy không đáng.
Vừa ra cửa thì nhìn thấy Lận Xuyên đứng ngoài cửa, khuôn mặt hơi sầm xuống.
Tiêu rồi, người khác nghe thấy thì có thể chuyển lời, nhưng người này nghe thấy thì nhất định sẽ không nói lại.
“Anh đưa em về.” Lận Xuyên nói một câu rồi đứng đợi ở cửa.
“Em, em mới đến mà về liền thì không được hay......” Tần Duyệt Duyệt biết bản thân có thể kiên trì ở đây cũng nhờ có nhà họ Lận giúp đỡ, cho nên cô ta không thể đắc tội với những người này được.
“Anh đưa em về.” Lận Xuyên vẫn lặp lại câu nói đó.
Không còn cách nào khác, Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể đi ra ngoài, sau đó nói với mẹ Lận: “Anh Xuyên Tử nói đưa cháu về, cháu về trước đây.”