Điều kiện nhà Lận Dịch Nhiên tốt hơn nhà họ Thường rất nhiều, tuy nhà bọn họ cũng không kém, nhưng chỉ tính là phú hộ mà nhà họ Lan thuộc ve phú hào, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cho nên nơi anh dẫn cô đến cũng là cấp bậc siêu xe, xe rẻ nhất cũng phải mấy chục vạn.
Thường Huy Huy vốn xem xe không hỏi giá, sau đó nhìn trúng một chiếc xe SUV cỡ nhỏ, nhìn dễ lái còn đẹp, còn có chút đáng yêu.
Vì thế hỏi: "Tôi thích cái xe này, bao nhiêu tiền thế."
Hỏi thăm giá một chút, về nhà đòi tiền mẹ.
"Chiếc xe này là chiếc được lắp ráp thiết bị cao cấp nhất, giá bán là 230 vạn, có thể trả theo kỳ."
Nhân viên tiêu thụ nhìn thoáng qua Lận Dịch Nhiên, người đàn ông mặc bộ âu phục đặt may riêng này đủ mua một chiếc xe, mua cho bạn gái nhỏ của mình chắc chắn sẽ không nương tay.
Đâu biết cô gái nhỏ kia kêu a một tiếng, nói: "Không được quá đắt, mẹ em sẽ đánh chết em mất." Sau khi nói xong, cô kéo Lan Dịch Nhiên muốn đi, nhưng mà anh trực tiếp lấy thẻ ra nói:
"Quẹt thẻ của tôi, làm mọi chuyện thỏa đáng sau đó đưa đến địa chỉ này là được."
"Vâng tiên sinh." Nhân viên tiêu thụ đáp một tiếng, lập tức cầm thẻ đi.
", anh đừng tiêu tiền mà, em bảo anh tới xem xe giúp em không bảo anh mua cho em. Quá đắt, em là tay mơ va chạm xe vào đâu thì làm sao bây giờ."
"Đừng nói linh tỉnh, lái xe cẩn thận. Không được, anh phái một tài xế lái xe cho em trước thì hơn, khi nào luyện xong thì tự mình lái."
"Không phải, chúng ta không nói cùng một vấn đề."
"Quà sinh nhật."
"Hả? Ồ, đúng rồi, tháng sau là sinh nhật em. Vậy cảm ơn anh anh Chiến Chiến, anh tặng em món quà lớn như vậy, nói đi anh muốn em làm gì cũng không chối từ."
"Đi nhà ma đi."
"Hả?"
Vì sao tặng một chiếc xe muốn đi nhà ma?
Rõ ràng vừa rồi anh còn không thích xem phim kinh dị mà, lúc này lại muốn đến nhà ma.
Xem ra xem phim kinh dị nghiện, đúng thật là. Cứ thế, bọn họ cùng nhau đi nhà ma.
Toàn bộ hành trình Lận Dịch Nhiên đều lạnh mặt, nhưng mà trong lòng dễ chịu, chỉ có điều cơ thể có chút không dễ chịu.
Anh cảm thấy, sớm muộn gì cũng bị cô nhóc này lăn lộn đến chết đi sống lại.
Ngày này cuối cùng cũng qua, mấy ngày sau đó là tụ tập nhỏ giữa các gia đình.
Mấy cha tới thì cùng nhau nói vấn đề an toàn của quốc gia, mấy mẹ thì trang điểm và quần áo.
Đám trẻ tuổi thì đang nướng BBQ, mà Lận Dịch Nhiên là anh cả thì không xen lẫn với bọn họ, đợi một lúc lâu cũng không thấy cô gái nhỏ mà mình mong tới thì hơi sốt ruột.
Tuy sốt ruột nhưng anh không dám hỏi, có lẽ xuất phát từ trạng thái chột dạ.
Vừa hỏi, giống như sợ bị người khác nhìn ra được tâm tư của anh.
Dựa theo cách nói của Thường Huy Huy chính là: Tình cảm của thiếu nam luôn là thơ.
Cũng may em gái tốt thay anh hỏi một câu: "Chị Huy Huy đâu ạ?"
"Hẳn là sắp tới, con bé đi ra ngoài chơi với bạn học, nói là sẽ về trước 8 giờ. "
"Dì Bạch, có phải chị Huy Huy có bạn trai hay không?"
"Chuyện này thì dì không biết. Hôm nay cùng nhau di ra ngoài thật sự có bạn học nam, có rảnh dì sẽ hỏi một chút, con gái không thể quá nuông chiều." Bạch Linh Linh nói.
Đúng vậy, không thể nuông chiều, nhất định phải hỏi rõ mới được.
Không đúng.
"Di Bạch, ngành y tá có sinh viên nam sao?" Dường như anh xem nhẹ một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
"Đương nhiên là có, không phải là bệnh viện còn có y tá nam sao?"
Sau khi Bạch Linh Linh nói xong thì cười, người bình thường đều cảm thấy ngành y tá đều là nữ cảm, thật ra cũng không sai.
Trước đây khi bà ấy đi học đều là con gái, mãi đến mấy năm trước mới có y tá nam.
Y tá nam vẫn có tác dụng, ví dụ như người đàn ông của mình và người đàn ông như Lận Xuyên, y tá nữ tới gần thì giống như muốn danh tiết của bọn họ.
Nhiều năm trước kết hôn xong vẫn là tính tình như thế không thể sửa, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.