"Ừm, đợi công an có mặt. Vất vả cho mọi người bắt người lại, lát nữa công an có mặt thì đến ngôi nhà kia gõ cửa, em trai tôi sẽ đi làm chứng. Bây giờ, em trở về ăn cơm." Lận Xuyên không nhanh không chậm nói.
"Hả?" Bây giờ ăn cơm sao?
"Em không ăn chị dâu em không yên tâm."
"Ồ." Vậy ăn đi.
Vì thế Lận Hải đi về nhà, vừa ăn cơm vừa nói mọi chuyện xảy ra.
Tô Tô nghe xong gật đầu, hiện giờ có lẽ nữ chính đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đáng tiếc, nam chính Lận Đông Hà bị đánh như vậy, nhà họ Quan có thể bỏ qua mới lạ.
Nói ra, tuy người nhà họ Quan tỏ thái độ nuôi thả đối với nam chính, hoàn toàn là vì Lận Đông Hà không thân với bọn họ, còn đang suy nghĩ cho gia đình cũ của mình.
Thật ra người nhà họ Quan vẫn luôn áy náy với anh ta, nhưng vẫn luôn không giúp được gì. Dưới loại trạng thái này biết anh ta bị người ta đả thương, chỉ sợ không muốn ra mặt đều phải ra mặt.
Bị thương nhẹ còn đỡ, nếu bị thương nặng, đời này cha Tần đừng nghĩ ra ngoài.
"Nên..." Để cho bọn họ biết tay.
"Em ngoan ngoãn ăn cơm đi, lát nữa đi làm chứng, chuyện khác đừng nhúng tay.
"Vâng."
Lận Hải nghe lời gật đầu, mới ăn cơm xong thì có người gõ cửa, sau đó cậu đi theo đi làm chứng.
Lận Xuyên ăn cơm xong thu dọn nói: "Anh đi xem Lận Đông Hà."
"Đi đi" Dù sao cũng là anh em họ, không phải thân cũng ở chung rất nhiều năm.
Cho dù cô cũng lo lắng, nhưng không thể đi được.
Ở cữ đúng là rất khó chịu, cũng may còn một tuần nữa là có thể ra ngoài.
Ngồi trên giường đất với con trai đang ngủ một lát, trong lòng còn nghĩ chuyện tới đầy tháng có mở tiệc hay không.
Thật ra cô rất muốn mời, nhưng mà có lẽ Lận Xuyên sẽ không đồng ý.
Bởi vì anh phục dịch trong quân đội, trong nhà lại không có người già ở đây, còn không phải cố hương, cho nên chắc chắn không thích mời. Thôi, không mời thì không mời đi.
Đầy tháng còn phải đi làm rất khiến người ta mệt mỏi, dù sao hiện giờ công việc trong trường học cũng không biết tích cóp bao nhiêu.
Chưa tới nửa tiếng Lận Xuyên đã trở lại, vào nhà lập tức nói với Tô Tô:
"Cậu ta không sao, trên cây gậy có cái đỉnh làm sau lưng bị thương, phần đầu bị đập cho nên có chút chấn động não, ở bệnh viện mấy ngày là được. Người nhà họ Quan đều tới, đưa ra yêu cầu bọn họ ly hôn, sau đó Tần Duyệt Duyệt đồng ý."
"Ly hôn sao?" Tuy nói hi vọng bọn họ ly hôn, nhưng không ngờ tới ly hôn nhanh như thế.
"Ừm, cha Tần và mẹ Tần bị nhốt lại. Bởi vì có Lận Hải làm chứng, có khả năng cha Tần bị phán tội cố ý đả thương người ta." Sở dĩ Lận Xuyên nói như vậy, là anh nghe được người nhà họ Quan nghiên cứu phương án.
Nói cách khác, hiện giờ cha Tần còn chưa phán tội bọn họ đã nghe được làm thế nào phán người ta nặng nhất.
Không ngờ tới, chuyện này đã trần ai lạc định.
Sau này tốt nhất là Tần Duyệt Duyệt nên kẹp chặt đuôi làm người, nếu không luôn có người khiến cô ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
Cô thở phào nhẹ nhõm vì nhà họ Tần bọn họ đều bị trừng phạt thích đáng, nhưng không ngờ tới mẹ Tần được ra ngoài, còn điên cuồng chạy tới nhà bọn họ tìm Lan Xuyên.
Cách cửa quỳ gối ở đó, dập đầu bức Lận Xuyên đi ra ngoài.
Đúng là vô cùng ghê tởm, chưa từng gặp người nào ghê tởm như thế.
Nếu Lận Xuyên không đi ra thì đúng là hình tượng không được tốt, dù sao có người thấy được còn tưởng anh ức hiếp bình dân áo vải, đến lúc đó sẽ không tốt đối với thanh danh của Lận Xuyên, không cẩn thận phía trên còn phái người tới điều tra.
Lúc này mọi người đều rất quý thanh danh, tham gia quân ngũ càng như thế.
Anh cau mày đi ra, nhìn thấy mẹ Tần quỳ gối dập đầu, bốn phía còn có vô số người xem náo nhiệt.
"Tôi không nhận nổi đại lễ như vậy, bà mà còn làm vậy tôi sẽ bảo người báo cảnh sát đưa bà äi." Anh làm người rất lạnh lùng, căn bản sẽ không nói mấy lời nhẹ nhàng dễ nghe.