Lận Xuyên không thể không rút tay về, anh cũng không muốn người khác nhìn thấy Tần Duyệt Duyệt tới đây tìm Tô Tô, đến lúc đó nói cô trợ giúp cá nhân.
Hai người phụ nữ gặp mặt ở đại sảnh như thế, Tô Tô nói: "Cô tới có việc gì?"
Thái độ của hai vợ chồng giống nhau, ngay cả giọng điệu cũng không khác lắm.
Tần Duyệt Duyệt cảm thấy đang chịu ô nhục, nhưng mà nghĩ tới trước đây Lận Xuyên vẫn dễ nói chuyện, nên nói: "Tôi không tới tìm cô, tôi tới tìm anh Xuyên Tử."
Sau khi nói xong cô ta xoay người nói với Lận Xuyên:
"Anh Xuyên Tử, em biết trước đây có một số việc là em không đúng, nhưng mà hiện giờ cho dù thế nào chúng ta cũng là thân thích. Ngày hôm qua trường học bắt nộp phí, em muốn mượn anh 10 tệ. Tuy là bạn học nhưng mà mới quen không lâu có chút ngại mượn quá lâu, hơn nữa chi phí sinh hoạt sinh viên trong trường cũng phải nộp. Anh có thể cho em mượn 50 tệ được không, khi Lận Đông Hà tới đây sẽ trả cho anh."
Tô Tô nhìn sang, sau đó nghĩ tới tình tiết.
Nữ chính là người coi trọng mặt mũi, thích trợ giúp người khác, không muốn bị mất mặt trước mặt bạn học.
Hôm nay bị người ta nói cô ta nghèo, cho nên mới đi vay tiền.
Thật ra chi phí sinh hoạt trong trường cũng không nhiều như thế, hơn nữa trước khi Lận Đông Hà rời đi đã nộp chi phí ở nhà ăn cho cô ta.
Tô Tô nhìn thoáng qua Lận Xuyên lại nhìn thoáng qua nữ chính không nói nhiều, bởi vì cô ta muốn vay Lận Xuyên mà không phải vay cô.
Cho nên, cô vừa uống nước sôi để nguội vừa nhìn bọn họ.
Không ngờ tới Lận Xuyên lập tức mở miệng từ chối:
"Một tháng tiền trợ cấp của tôi cũng chỉ có mấy tệ, sau này còn phải tích góp tiền mua sữa bột cho con, cô cần tiền thì gọi điện bảo Lận Đông Hà gửi cho cô đi."
"." Tô Tô mở to mắt nhìn, còn có cách nói này sao?
"Sữa bột? Ồ, chúc mừng hai người, chúc mừng." Tần Duyệt Duyệt nhìn thoáng qua Tô Tô, nói: "Vậy, không phải Tô Tô còn có tiền lương sao?"
"Đó là tiền lương của cô ấy, không phải là cô tới vay tiền tôi sao?" Khi Lan Đông Hà chửi người thật sự rất thẳng thắn còn đáng yêu, Tô Tô ở bên cạnh đều nhìn tới ngây người, chỉ thiếu cổ vũ anh cố lên.
Mà lúc này mặt Tần Duyệt Duyệt cũng đỏ lên, nói: "Vậy em đi về trước."
Sao Tô Tô sẽ để cô ta rảnh rỗi chạy tới ghê tởm bọn họ xong thì đi như vậy, cô ngồi ở chỗ đó nói:
"Phí ăn ở Lận Đông Hà người ta đều đã trả thay cô, phí học cũng chỉ 5 tệ. Không phải bạn học lúc trước vay tiền cô đã cho cô thêm 10 tệ rồi sao, sao còn chưa đủ?"
"Tôi không thể chiếm tiện nghi của người khác, cho nên tôi phải trả lại cậu ấy, dù sao điều kiện nhà bọn họ cũng không được tốt lắm." Tần Duyệt Duyệt chỉ thiếu chưa nói ra, điều kiện nhà các cô tốt như thế sao không giúp tôi một tay.
Đương nhiên là Tô Tô nghe ra được, điều kiện của vợ chồng bọn họ tốt thì phải mở từ thiện đúng không?
"Rất xin lỗi, hai chúng tôi còn phải nuôi con, còn phải gây dựng sự nghiệp không có tiền nhàn rỗi bố thí cho người khác."
"Tô Tô, cô đừng có mà quá đáng. Con người đều có lòng tự trọng, cô đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình." Cuối cùng Tần Duyệt Duyệt không nhịn được, cô ta vay tiền Lận Xuyên lại không phải vay tiền cô, dựa vào cái gì giáo huấn cô ta.
Mà tính tình của Tô Tô hiện giờ cũng không được tốt, cô đứng dậy đặt mạnh cốc nước lên bàn nói:
"Tôi nhớ rõ lần trước khi cô tới nhà tôi vay tiền đã bị từ chối, còn thích dán vào đây là cần tự tôn sao? Hơn nữa cô đối xử với Lận Xuyên như thế nào, trong đầu không nhớ rõ sao? Nếu hủy hôn với anh ấy thì không còn bất cứ quan hệ gì, kết quả còn lần lượt dán sát vào, cô không cảm thấy làm như vậy sẽ khiến người ta ghê tởm sao?"
"Tôi, chúng tôi là thân thích!" Tần Duyệt Duyệt bị cô nói như thế đôi mắt đỏ lên, từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.
"Có thân thích với anh ấy là Lận Đông Hà, nếu anh ta tới mở miệng vay tiên chúng tôi sẽ cho vay."
"Tôi và Lận Đông Hà là vợ chồng, dựa vào cái gì có đãi ngộ khác biệt."