Vì thế anh đỡ Tô Tô đến chỗ bàn, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Tô Tô cảm thấy vô cùng tức giận, nói:
"Chuyện này chúng ta không thể ngậm bồ hòn, nhỡ đâu đến lúc đó cô cứ chắc chắn đứa bé này là con của anh thì làm sao bây giờ?"
"Không, không phải chứ?" Một người phụ nữ đâu lớn gan nói ra những lời như thế?
"Dựa vào hành động của cô ta em cảm thấy có khả năng, đến lúc đó nếu bị anh làm cho nóng nảy sẽ đổ hết chuyện đứa bé này lên đầu anh, đến lúc đó anh còn phải đi theo cô ta phá đứa bé, bởi vì anh không có cách nào chứng minh đứa nhỏ này là của ai"
"Anh ngay cả tay cô ta cũng chưa từng chạm vào, đứa nhỏ này là của Lận Đông Hà."
", cô ta tự mình nói sao?"
"Đúng vậy"
"Sao anh không mang theo bút ghi âm của em?" "Anh... Cũng không ngờ tới sẽ xảy ra loại chuyện như thế. Nàng dâu, hay là nói chuyện này với mẹ đi?"
"Nói với mẹ thì có tác dụng gì, anh nên nói với Lận Đông Hà mới đúng."
Sau khi Tô Tô nói xong Lận Xuyên lập tức gật đầu, nếu anh ta là cha đứa bé vậy để anh ta gánh vác trách nhiệm, muốn phá hay muốn sinh thì tự bọn họ bàn bạc đi.
Hơn nữa chỉ cần nói rõ chuyện này với Lận Đông Hà, thì chuyện này sẽ không liên quan tới Lận Xuyên nữa, cho dù Tần Duyệt Duyệt muốn thế nào cũng không dính tới người anh.
Nhưng mà Tô Tô suy nghĩ một lát nói: "Không, chuyện này em nói với Lận Đông Hà, anh đừng dây vào."
"Nàng dâu, em... Là sợ người khác nói anh miệng rộng đúng không?" Cũng sợ đến lúc đó Lận Đông Hà không chịu nổi Tần Duyệt Duyệt khuyên bảo quay trở lại cầu xin anh, chuyện này đều có khả năng.
Bên Đông Bắc chú ý đàn ông không thể miệng rộng ở bên ngoài, dáng vẻ như vậy không được người ta tôn kính.
Nhưng mà nếu anh nói với nàng dâu của mình thì người ngoài sẽ không nói anh một câu, bởi vì nàng dâu là người thân mật nhất, nói chút bí mật gì đó hoàn toàn không quan trọng. "Em quản anh làm gì? Em chính là rảnh rỗi không có việc gì làm thích đi tìm việc." Sau khi hai người có quan hệ xong thì Tô Tô vô cùng kiêu ngạo, đủ loại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhưng mà cũng biết đối phương hiểu rõ, ai bảo ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy.
Lận Xuyên biết nàng dâu của mình đang bảo vệ mặt mũi của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Anh không khỏi nắm chặt tay nàng dâu của mình, nhẹ nhàng véo một lát nói: "Đều nghe em."
"Anh niết đau em..."
"Anh thổi cho em."
Thổi một lát hai người lại hôn lấy nhau, sau đó cơm nguội, hai người chưa ăn no cũng đặt bàn xuống không có tâm tư ăn cơm.
Nhưng mà Tô Tô vẫn làm việc rất nghiêm chỉnh, cô ăn cơm xong thì đi tìm Lận Đông Hà.
Không, cô là tìm Lận Hải sau đó bảo cậu tìm ra Lận Đông Hà, hai người đứng ở rìa thôn nói chuyện.
Bốn phía không có người, mùa đông cho dù là tháng giêng cũng không có mấy người ra ngoài lượn lờ.
"Đồng chí Tô, không biết gọi tôi ra là có chuyện gì?" Lận Đông Hà cảm thấy kỳ lạ khi Tô Tô đột nhiên tìm anh ta ra.
Tô Tô thở dài nói: "Tôi biết trong lòng anh va thanh niên trí thức Tần có đối phương, ngày 16 tôi thấy cô ấy đến huyện thành. Khi trở vê gương mặt tái nhợt, còn muốn nôn khan. Tuy cô ấy muốn giấu diếm, nhưng tôi vẫn nhìn ra được dường như cô ấy đã có. Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt đối với cô ấy, đối với anh cũng không tốt, cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói cho anh một tiếng."
Hoàn toàn không nhắc tới Lận Xuyên chỉ nói là suy đoán của mình, đến lúc đó xem bọn họ nói thế nào, tốt nhất là đánh nhau.
"Gái gì?"
"Tôi là phụ nữ, cảm giác vẫn rất nhạy cảm đối với loại chuyện này. Được rồi, tôi chỉ có thể nói như thế, muốn làm thế nào thì phải xem ý của anh." Cô cau mày không nói quá nhiều, sau đó xoay người chạy đi.