Trong sách không có nói đến chi tiết này, nữ chính đúng là ăn sạch của người ta mà còn khoe mã.
Nếu như đã không đồng ý thì nói sớm đi, đằng này vừa tiêu tiền của anh, vừa muốn xem anh là anh trai, đúng là không biết xấu hổ.
“Không phải bọn cháu đang quen nhau sao, cho nên……” Làm như thế là điều nên làm, chỉ là cô ta không nói tiếp điều này ra.
“Thế cô nói xem, cô định quen mấy năm nữa? Người ta nói cưới một người vợ cũng chỉ tốn một, hai trăm tệ, còn con trai nhà chúng tôi quen cô gần được một năm rồi, một năm nay đã tốn một trăm hai mươi tệ rồi, còn đưa cả sính lễ cho cô rồi, bây giờ cô còn muốn quen tiếp?” Mẹ Lận cũng không phải người dễ ức hiếp, bây giờ trong lòng bà ấy đều lạnh lẽo, bởi vì bà ấy cảm thấy những điều Tô Tô nói đều đúng, người phụ nữ này chính là muốn ăn hời gia đình họ.
“Thím, cháu không có nghĩ như vậy. Thi đậu đại học cũng không dễ dàng gì, cháu nhất định phải đi học. Thật ra cháu cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn đợi sau khi cháu lên đại học rồi chúng ta lại bàn chuyện hôn sự, như vậy không phải tốt hơn sao. Có phải không anh Xuyên Tử, anh cũng là người có hiểu biết, bây giờ không phải thời đại ép hôn nữa.” Nếu như bình thường thì cô ta cảm thấy Lận Xuyên thật thà này nhất định sẽ nghe theo cô ta, nhưng bây giờ cô ta không chắc nữa, bởi vì trước đó đã bị Tô Tô đột nhiên xen vào, và suy nghĩ của những người này cũng có sự thay đổi rất lớn.
“Chúng ta đã hủy hôn rồi.” Lận Xuyên cảm thấy có lẽ cô ta nghe không hiểu tiếng người.
“Ép hôn? Nhà họ Lận chúng tôi ép hôn?” Mẹ Lận tức giận, đầu óc nghe mà choáng váng. May mà cha Lận đỡ bà ấy một lát nên mới ngồi vững lại được, bà ấy chỉ vào Tần Duyệt Duyệt và nói: “Nếu như cô không muốn kết hôn thì cứ nói hủy hôn, gia đình chúng tôi không ép cô.”
“Anh ấy đã ngủ chung giường với người phụ nữ khác rồi, trong lòng cháu cũng thấy rất rối loạn, gia đình thím lúc thì nói hủy hôn, lúc thì lại nói kết hôn.” Tần Duyệt Duyệt cũng khóc lóc nói, đây chính là cái lý của cô ta, cô ta nhất định phải nắm chặt.
“Không phải hai người đã đồng ý hủy hôn rồi sao, gia đình chúng tôi cũng không cần lấy lại tiền sính lễ, để cho cô, nhưng mà cô ẩn ý bảo con trai tôi chu cấp cho cô học đại học. Nếu như đã chu cấp cho cô học đại học thì chi bằng cưới cô cho rồi, nhưng mà cô lại không muốn gả. Bây giờ trở thành lỗi sai của chúng tôi rồi, cô muốn làm thế nào?” Mẹ Lận tức giận đến run người.
“Cháu……Anh Xuyên Tử, lúc nãy anh đã đồng ý với em rồi, nam tử hán đại trượng phu không thể nuốt lời được.” Tần Duyệt Duyệt di chuyển ánh mắt sang Lận Xuyên, bây giờ chỉ còn cách xem ý kiến của anh, dù sao thì anh cũng là một người lính, tuyệt đối sẽ không ức hiếp nữ đồng chí đâu.
Gân xanh của Lận Xuyên nhảy dựng lên, anh suýt nữa mở miệng mắng người rồi, nhưng anh vẫn giữ đúng thái độ, nói: “Hôn sự này đã hủy rồi, tiền sính lễ không cần trả lại, nhưng kể từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là người xa lạ.” Thái độ của anh rất rõ ràng.
“Tôi làm bạn gái anh trong thời gian dài như vậy, anh ngủ chung một chiếc giường với người phụ nữ khác rồi muốn bỏ tôi dễ như vậy sao? Được được, đúng là ức hiếp tôi ở trong cái thôn này không còn người khác nữa rồi, cùng lắm tôi đến công xã kiện, tôi đến quân đội tìm lãnh đạo của các anh……”
Tô Tô thật sự không thể nghe nổi nữa, cô ở trên giường, trực tiếp đứng dậy nói: “Thanh niên tri thức Tần……”
“Đồng chí Tô, xin cô hãy làm rõ vị trí của mình, ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng.” Lận Đông Hà sợ Tô Tô làm hỏng chuyện, lập tức đứng ra nói một cách nghiêm nghị.
“Lận Đông Hà, đây là nhà của tôi, cũng không có phần để anh nói.” Lận Xuyên lạnh lùng đáp một câu.
Danh Sách Chương: