Đặc biệt là hai đứa nhỏ thích xem phim, chỉ cần mở TV cho dù là tiết mục gì bọn nhỏ cũng không cần người dỗ.
Nhưng mà lần này trở về nhà xong cô phát hiện ra một vấn đề, hiện giờ trong ba lô to mà mình mang đến đã không còn dư lại thứ gì, ngay cả bao cao su cũng không thấy.
Ngoại trừ ví tiền và đồ trang điểm ra trên cơ bản đều biến mất, cô không khỏi có chút muốn khóc.
Đợi khi Lận Xuyên trở về cô thật sự dựa vào người anh khóc, nói:
"Đều đã không còn, em cái gì cũng không còn thì phải làm sao bây giờ."
Tuy cô nói không để bụng, nhưng mà đột nhiên không còn gì cô cũng sẽ hoảng sợ.
Lận Xuyên xoa đầu cô nói: "Em còn có anh, có cha mẹ, có đứa bé."
"Ừm, em biết em có, nhưng em cũng sẽ sợ hãi."
"Anh sẽ bảo vệ em, đứa bé trưởng thành cũng sẽ bảo vệ em."
"Thật vậy sao?"
"Thật, anh dạy con trai, thằng bé không bảo vệ em anh sẽ đánh nó."
"Vậy thì đúng là khiến người ta an tâm." Khóe miệng Tô Tô giật giật, đứa con này của mình đúng là xui xẻo, nhỏ như thế đã phải bảo vệ mẹ, không bảo vệ còn bị đánh.
Nhưng kỳ tích là chuyện này khiến cô không còn hoảng sợ nữa, khi Lận Xuyên không trở về thì cô chuyên tâm làm việc, đợi khi anh trở về thì chuyên tâm chiếu cố cái nhà này.
Đều nói công việc và gia đình không thể cùng chiếu cố, đó là vì bọn họ sắp xếp quá loạn, ít nhất Tô Tô biết mặt nào của mình mới quan trọng nhất, bình thường sẽ không vì công việc mà chậm trễ gia đình.
Mà điểm này nam chính Lận Đông Hà không làm tốt bằng cô, anh ta vốn dĩ có thể ân ái với nữ chính lại làm sự nghiệp phát triển cao.
Nhưng mà từ khi nữ chính trở thành người thực vật tác phong làm việc của anh ta thay đổi, trở nên vô cùng xa cách Tô Tô.
Nguyên nhân là có một lần nói công việc mới biết được.
Đó là khi nữ chính chết bảo anh ta báo thù giúp cô ta, nhưng anh ta biết rõ Tô Tô cũng không hại Tần Duyệt Duyệt cho nên sẽ không ra tay, nhưng không còn thân thiết với Tô Tô nữa, ít nhất không muốn có lui tới với cô.
Sau khi Tô Tô nghe được cảm thấy mình như ăn một đống tường, nói giống như cô muốn tiếp xúc với anh ta không bằng.
Cho dù tam quan của nam chính bình thường, nhưng mà điểm này cô cảm thấy không thể chấp nhận.
Nếu không muốn gặp thì không gặp đi, không đầu tư gì đó cho anh ta nữa, nhà xưởng của mình còn cần cô tiếp tục cố gắng đấy.
Mấy năm sau, cuối cùng Lận Đông Hà cũng gặp được người phụ nữ muốn kết hôn, sau đó kết thúc sinh mệnh của Tần Duyệt Duyệt ở bệnh viện.
Như vậy, anh ta sẽ là người mất vợ.
Tô Tô không đi tham dự hôn lễ của anh ta, chỉ bảo người đi chúc phúc mà thôi.
Nhưng mà cha Lan mẹ Lan đi, khi trở ve cũng không nói gì, chỉ cảm thấy người phụ nữ kia sẽ không ở bên Lận Đồng Hà quá lâu.
Đúng như lời bọn họ nói, Lận Đông Hà và cô ta có một đứa con gái, sau đó hai người ly hôn.
Nghe nói người phụ nữ kia vốn là người không an phận, cho nên muốn sống bên nhau lâu dài trên cơ bản là không có khả năng.
Không lâu sau anh ta lại tái hôn, thậm chí còn chơi lớn bao nuôi tình nhân. Dù sao lúc này đang lưu hành co đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài tung bay, tiểu tam tiểu tứ chạy đầy đất, có tiền tốt như vậy.
Tô Tô cảm thấy có lẽ Lận Đông Hà đã hoàn toàn buông thả mình, cho dù nhà họ Quan và nhà họ Lận đều quản, nhưng anh ta làm thế nào thì làm thế ấy.
Tuy rằng như vậy, nhưng thành tựu không tốt như trong sách viết, cũng không thành tổng tài bá đạo trái lại biến thành ông chú mập mạp.
Muốn nói nhiều năm như vậy không đổi chỉ sợ chỉ có Lận Xuyên, cho dù là Tô Tô đều cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, chỉ có người đàn ông của ốc vẫn tuấn tú như trước, ánh mắt cũng chưa từng thay đổi, vẫn là nam phụ Lận Xuyên tốt nhất lúc ban đầu.
Còn nhà họ Lận, lúc này đã coi như là phú hộ nổi tiếng trong thành phố, có lẽ trăm năm sau sẽ quật khởi một tầng mới, nhưng chuyện này không còn quan trọng đối với Tô Tô, cô vẫn thích cảm giác có con trai và chồng ở bên.
Phụ nữ ấy à, quả nhiên đều không phóng khoáng, cho dù sự nghiệp của cô không người theo kịp, nhưng trong lòng cô hiểu rõ rốt cuộc mình muốn thứ gì, như vậy là đủ.