Ôi chao, bây giờ nam xứng là của cô rồi, thế chẳng phải cô sắp hạnh phúc đến chết sao?
À không, nghe nói lần đầu luôn chịu tội, trước khi hạnh phúc cũng phải bi ai một chút.
Đợi làm việc xong, tâm tư của Lận Xuyên mới xem như bình tĩnh trở lại, anh cứ cảm thấy cô vợ nhỏ này của mình gan cũng lớn thật, vậy mà lại dám làm chuyện đó.
Nhưng mà, anh suýt chút nữa không kìm được hôn cô rồi.
Nếu như không phải suy nghĩ đến việc hai người đang ở ngoài.
Nếu như không phải suy nghĩ đến việc hôm nay cô vẫn chưa phải vợ anh.
Nhưng mà nhanh thôi, anh có chút không thể chờ được rồi.
Đứng trước cửa mặc áo lại ngay ngắn, anh khẽ lau mồ hôi trên mặt mình và nói: "Tô, Tô Tô, đến nhà trước gặp dì cả với dì út, sau đó lại vê nghỉ ngơi."
"Được." Tô Tô từ bên trong đi ra, ánh mắt hai người đột nhiên va vào nhau, rồi ai nấy cũng lập tức quay mặt sang chỗ khác, có một chút không tự tại.
Lận Xuyên đi trước dẫn đường, Tô Tô như cô vợ nhỏ đi theo sau anh, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ngọt ngào khó hiểu.
"Dì cả với dì chút có dễ tiếp xúc không?"
"Dễ,"
"Thế họ đều đồng ý hôn sự này sao?"
"Ừm."
"Thế có phải anh cảm thấy em không dè dặt không?”
"Ừm, hửm? Không phải."
Mồ hôi vừa lau thì lại chảy xuống, Lận Xuyên lập tức cảm giác được mình bị mắc bẫy rồi, anh quay đầu lại nói: "Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng mà... chỉ được làm như thế với anh, đàn ông khác thì không được, người khác cũng không được."
Ô hô, cũng bá đạo đấy.
Tô Tô khẽ cười một tiếng, nói: "Chọc anh đấy, nghiêm túc thế làm gì?" Nói xong, cô cười rồi chạy qua trước anh rồi.
Khách đến hôm nay toàn là khách bên nhà mẹ Lận, bởi vì ban đầu bà ấy lấy chồng xa, sau đó ở quê có lũ lụt nên tập thể trốn nạn về nhà mẹ đẻ.
Nhưng thôn trang gia tộc của bà ấy có chút không chấp nhận được người ngoài, cho nên bà ấy định cư ở một thôn núi nhỏ nghèo nhất, và nhà mẹ bà ấy nếu muốn tới đây đều phải leo núi đi bộ mười dặm.
Mùa đông lạnh lgo, nếu như đã đến rồi thì phải ở lại, dì cả với dì út này nhìn trông khá giống với mẹ Lận, hơn nữa đều có dáng vẻ hiền lành. Dẫu sao thì cũng là chị em ruột, ngoại hình cũng tương đương nhau.
Chỉ có điều dì cả nhìn trông phúc hậu hơn một chút, ánh mắt nhìn người cũng rất—soi mói.
Tô Tô bị bà ta nhìn nên có chút mất tự nhiên, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh mẹ Lận vê vạt áo của mình.
Ban đầu, họ hỏi cô một vài câu hỏi nhỏ nhặt, và bầu không khí không quá căng thẳng.
Nhưng mà đột nhiên dì cả nhìn Tô Tô từ trên xuống dưới vài lần rồi nói:
"Vừa nhìn là biết cô gái thành phố chưa chịu khổ bao giờ, ở thành phố ăn cơm nhà nước cũng không ít, sao cháu còn muốn gả đến vùng núi nghèo này thế?"
Câu hỏi này có thể là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người, bao gồm cả Lận Xuyên vừa bước vào nhà. Nhưng mà, do dì cả hỏi thì tình hình có chút không đúng rồi, giống như xem thường Lận Xuyên vậy.
Hơn nữa cũng không dễ để đáp lại câu hỏi này, rất thử thách EQ của Tô Tô. Cô cười mỉm, sau đó nghiêng đầu một chút, nói: "Cháu cũng không biết những người khác là ai, hơn nữa họ cũng chưa từng cứu cháu." Cô nói khá thành khẩn, không có kẽ hở.
Con trai dì cả ra sức đấm một cái vào vai Lận Xuyên, sau đó bá vai anh, nhỏ tiếng nói: "Sao cậu lại may mắn thế, đi đường tắt cũng có thể cứu được cô vợ tốt, anh cũng muốn cứu đấy."
Lận Xuyên không thèm để ý đến anh ta, còn con trai cậu cả thì nói: "Thế vợ trước của cậu..."
Vừa nói được một nửa thì bị Lận Xuyên trừng một cái, anh ta cười hì hì nói: "Vợ chưa cưới trước kia của cậu có phải không ai cần nữa không, chi bằng giới thiệu cho anh?"