Nếu anh không đồng ý, mình sẽ cầu xin anh tới khi đồng ý mới thôi.
Nghĩ như thế tâm trạng của cô ta thoải mái hơn, chỉ một lát đã đi tới sơn thôn nhỏ.
Bởi vì buổi tối nên không đưa lừa trở về, Lận Xuyên buộc nó ở sân nhà mình, sau đó xách nước còn có cỏ cho nó ăn.
Tô Tô liếc mắt nhìn một cái, nói: "Nó có bị lạnh hay không?"
"Nó toàn thân đầy lông, hơn nữa hôm nay cũng không tính là lạnh lắm, anh còn trải cỏ khô."
"Ồ." Không ngờ tới anh còn suy nghĩ chu đáo như vậy.
"Thôn chúng ta chỉ có mấy con gia súc, đại đội đều coi như bảo bối sao có thể để chúng nó làm việc. Em đừng lo lắng, nghỉ ngơi một lát đi, anh đi nấu nước."
"Vâng." Không biết có phải vì hai người xảy ra quan hệ hay không, cô cảm thấy Lận Xuyên nói nhiều hơn với cô.
Cũng phải, một nam một nữ thân mật như vậy xong, thật sự là thân mật hơn bất cứ kẻ nào, cho nên anh trở nên khác biệt cũng là điều đương nhiên.
Đối với phục vụ của Lận Xuyên cô cũng thành thật tiếp nhận, dù sao lúc trước mình đã hầu hạ anh một thời gian dài.
Đợi rửa mặt xong lên giường đất, Lận Xuyên vốn đang dịu dàng lập tức biến thành sói.
Cô vốn cho rằng ít nhất tối nay có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng dường như đối phương không cho cô cơ hội này.
Hơn nữa người đàn ông Lận Xuyên này đứng trước mặt nữ chính thì lúng túng muốn chết, nhưng đến chỗ cô thì hoàn toàn thay đổi.
Nữ chính nói một câu: Em không muốn có quan hệ trước với anh thì anh sẽ thành thật, nhưng đến lượt mình thì đều đã cầu xin, anh cũng không dừng lại.
Còn nói cái gì mà, anh đã sớm muốn làm cô khóc.
o( 口 bo
Cô thật sự khóc ra rồi thấy chưa?
Nhưng mà anh còn muốn cô khóc càng hăng hơn, đúng là đồ xấu xa.
Ngày hôm sau, Lận Xuyên vẫn bị nàng dâu của mình véo tỉnh.
Anh cười ha ha, đứng dậy giặt quần áo cho nàng dâu, nấu cơm đốt giường đất cho nàng dâu, còn thu dọn quần áo cho nàng dâu.
Đợi thu dọn xong thì đến đại đội trả lừa, thuận tiện lấy thư cho nàng dâu của mình, có người nói thư của cô đã tới.
Tới đại đợi tìm được người chăn nuôi trả lừa lại cho ông ta, khiến ông cụ đau lòng muốn chết.
Nhưng sau đó thấy lừa của ông ta rất khỏe mạnh, còn ăn no mới tin nhân phẩm của Lận Xuyên.
Dù sao không có mấy người nỡ cho lừa đi mượn ăn ngô.
Hỏi ông ta làm sao biết được ư?
Là nhân viên chăn nuôi của đại đội sản xuất, mỗi một con gia súc trong đội không khác gì người nhà của ông ta, cho nên lừa kéo chày giã bánh đầu tiên, ông ta có thể biết được ngày hôm qua nó ăn gì.
Sau khi Lận Xuyên nghe xong thì vô cùng kính nể tỉnh thần chuyên nghiệp của người này, sau đó tạm biệt đi lấy thư.
Đợi nhận được thư của nàng dâu nhà mình anh cứng đờ một lát, nàng dâu có bản lĩnh hơn mình nhiều, tiền lương đều nhiều hơn cả anh, phải làm sao đây?
Sau đó cũng nghĩ thông suốt, mình cũng có thể “làm” mà.
Không phải đám lão binh đều nói, đàn ông chỉ cần đút no nàng dâu mới là đàn ông chân chính sao, đến lúc đó nhất định sẽ được nhớ thương.
Cho dù anh ở ngoài có làm ra chuyện lớn hay không, chỉ cần chấn trụ cô ở trên giường đất khiến cô cả đời không lật được người.
Lận Xuyên cảm thấy những lời này có lý, dù sao đời này nàng dâu của anh đừng nghĩ tới chuyện Xoay người.
Đặt thư vào trong túi đi trở về, mới đi tới chỗ rễ bị người ta gọi lại.
Anh nhìn thấy là thanh niên tri thức Tần không biết vì sao sau lưng im lặng dựng đứng lông tơ, tuyệt đối không thể ở riêng với người phụ nữ này, tuyệt đối không thể để cô ta chạm vào mình một chút, tuyệt đối không thể để nàng dâu nhìn thấy.
Ý nghĩ của Lận Xuyên luôn trực tiếp, trong lòng nghĩ cái gì thì thực thi và hành động, vì thế xoay người rời đi.
"Đợi một lát, tôi có việc muốn nói với anh, chuyện liên quan tới Lận Đông Hà."
Tần Duyệt Duyệt thấy Lận Xuyên muốn trốn tránh mình thì buồn bực, rốt cuộc mình đã làm gì khiến anh sợ thành như thế?