"Chị dâu, cảm ơn chị." Khi ở trong thôn muốn kết hôn đều khó khăn càng đừng nói mua nhà, nhưng mà ra ngoài hơn một năm chẳng những có thể mua nhà trong thành phố còn có nàng dâu, những chuyện này đều là công lao của chị dâu.
Anh cả mình...
Không phải nói anh không quan tâm trong nhà, nhưng mà không để ý quá nhiều, căn bản sẽ không tìm công việc cho cậu, cũng không có khả năng mở nhà xưởng.
Hiện giờ, dường như mình đã có mọi thứ.
"Cảm ơn cái gì, người một nhà cả. Chị cảm thấy nhà không thể nhỏ, sau này cha mẹ tới dù sao cũng phải đến nhà em ở, cho nên chắc chắn cần mua nhà hai đến ba phòng, sân cũng có. Em có rảnh tự mình đi xem, không rảnh thì chị bảo Bạch Linh Linh tìm giúp em, hay là chị có rảnh thì đi xem."
Tô Tô làm chị dâu rất xứng với chức, cô toàn tâm toàn ý hi vọng nhà ho Lan có thể càng ngày càng tốt hơn.
Lận Hải biết, cậu không nói thêm gì với Tô Tô nữa di trở vê.
Lận Xuyên thấy người đi rồi thì nói:
"Em quản nhiều việc của cậu ấy như thế làm gì, đàn ông thì phải tự mình cố gắng, đừng chiều hư sẽ không biết trời cao đất rộng."
"Em cảm thấy Lận Hải không phải là người như thế, ít nhất rất dễ quản." Nhà bọn họ chỉ có Lận Sơn không dễ quản, nhưng đối với người nhà mình vẫn rất tốt.
Còn Lận Xuyên, tính tình không được tốt, thật ra rất dễ quản, bảo làm gì thì làm đó.
Chỉ có eo tốt quá, khiến người ta không chịu nổi.
Cũng may một tuần một lần, có đôi khi làm thêm cũng không quá cần mẫn, có chút tổn thương đối với eo, nhưng mà dưỡng mấy ngày sẽ tốt hơn.
Bởi vì là chuyện lớn cho nên đám Lận Hải nhanh chóng xin nghỉ, hai người mang theo ít đồ Tô Tô và Lận Xuyên chuẩn bị, gọi điện thoại cho nhà họ Lận trước sau đó đi xe lửa về.
Nhưng mà trước khi qua bên đó cần mua đủ đồ, chính là đồ lấy lễ.
Dù sao cũng chỉ đi làm dáng, chính là để đám hương thân nhìn xem nhà họ Lận cưới vợ kiểu gì, lấy lễ gì. Khi đi Tô Tô dặn dò bọn họ tới công xã phải mua ít rau trở về, đừng để đến lúc đó thu xếp tiệc đính hôn thiếu đồ ăn.
Tuy hiện giờ trong thôn đồ ăn gì cũng có, nhưng ít thịt, Ít gạo...
Lận Hải thì nói đến yêu đương là chuyện gì cũng không nghĩ, mà Hình Nhã thì không quá quen thuộc chuyện trong nhà, cho nên cô đành phải dặn dò trước.
Nhưng mà cô và Lận Xuyên không có biện pháp trở về, đều đang đi làm.
Hôm nay Tô Tô muốn tìm nhà cho Lận Hải, cô đi xe đạp đi dạo loạn trên đường, muốn dùng nửa ngày nghỉ tìm nhà.
Dù sao hai bọn họ ở độ tuổi này đã tính là lớn tuổi, ở trong thôn đã sớm nên kết hôn.
Nhưng mà nhà còn chưa tìm được, cô lại thấy một người đàn ông mặc áo con bướm ngồi xổm trong góc tường hút thuốc, thoạt nhìn như đang vô cùng phiền não.
Mà người đàn ông này cô quen, đúng là Tống Lão Tam từ trong thôn ra.
Lúc trước gặp anh ta còn chưa kịp nói câu nào, không rõ lão đại thương nghiệp tương lai sao lại ngồi xổm ở đây hút thuốc, hình như là đang phiền não chuyện gì đó.
Cô đẩy xe đi qua hỏi: "Anh là Tống Lão Tam sao?" Bởi vì đối phương cúi đầu cho nên cô không thấy rõ mặt lắm.
Tống Lão Tam nghe được có người gọi anh ta thì vội vàng ngẩng đầu, thấy Tô Tô thì vội vàng ném điếu thuốc xuống dụi tắt, cười ngượng ngùng nói:
"Hóa ra là cô Tô, cô đi đâu vậy?"
"Ồ, tôi đang chuẩn bị đi mua đồ ăn, anh làm sao vậy? Ngồi xổm ở nơi này làm gì?"
"Cũng không có chuyện gì.." Đang nói chuyện thì bụng anh ta sôi ùng ục, sau đó ôm bụng cười xấu hổ.
Tô Tô cười nói: "Vậy anh đi ăn cơm đi, tôi cũng về nhà trước."
"Cô Tô, cô có thể giúp tôi chút chuyện được không? Cô cho tôi mượn 2 tệ, tôi đã một ngày không ăn cơm. Lúc trước vay tiền tôi đã nghĩ cách trả, vốn tưởng rằng lần này xong thì tìm cô trả tiền, đâu biết..."