Sau đó nghe ngóng được người ta là quân tẩu, vì thế ai cũng tiếc hùi hụi.
Tô Tô hát chẳng qua là phần bình thường, phần nốt cao thì do góa phụ Kiều phụ trách.
Phải nói là giọng của bà ta nếu đặt ở hiện đại thì có thể làm ngôi sao ca sĩ rồi, vô cùng có đặc trưng, còn rất vang dội, cho nên giọng này cất lên, ở dưới có người trực tiếp hô hay, đặc sắc quá.
Bầu không khí ở đó lập tức được náo động lên, mọi người đều rất rõ giải thưởng năm nay là của thôn núi nhỏ rồi.
Đợi sau khi bọn họ xuống, bí thư kích động vỗ tay đến mức đỏ cả tay rồi, bỗng chốc nắm chặt tay Tô Tô và nói: "Cảm ơn cô, đồng chí Tô."
Tô Tô giật mình, không ngờ bí thư lại nhiệt tình như vậy, nhưng cô vẫn mỉm cười nói: "Cái này, cái này có gì đâu."
Hơi mắc cỡ phải làm sao đây, cô cũng không làm chuyện øì quá lợi hại đâu.
Nhưng mà đối với một cái thôn nhỏ mà nói, có thể lấy chút vinh dự thì là chuyện đáng để chúc mừng rồi, tiếp theo mọi người đều ngồi xuống ghế nhỏ, không lâu sau thì cuộc thi kết thúc, tiếp theo là thời gian phát thưởng.
Phát thưởng toàn là những đồ vật có ích, đặc biệt là thôn họ, trong tay một người phụ nữ ôm hai cân mì, chắc cũng đủ họ về nhà đón Tết ăn một bữa sủi cảo rồi.
Cho nên mọi người nhìn trông đều rất vui sướng, hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được phần thưởng tốt như vậy.
Thôn núi nhỏ còn nhận được bằng khen, sau đó cho một ít tiện nghi, tóm lại là bọn họ đều vui vẻ.
Và trong quá trình họ trao đổi với nhau, Tô Tô biết được công xã đã lắp đặt điện thoại, nhưng mà gọi một lần cần ít nhất 5 xu, người bình thường không dám qua đó thử.
Cô không thiếu tiền, cho nên cô hỏi rõ địa điểm rồi lập tức qua đó.
Bởi vì có trí nhớ tốt, nên cô đã sớm ghi nhớ số điện thoại văn phòng mà Lận Xuyên đưa cho cô, chỉ là điện thoại ở thời đại này là kiểu điện thoại bàn quay số, cô có chút không quen.
Người trong phòng truyền tin của công xã tưởng cô không biết nên nói: "Đưa số điện thoại cho tôi, tôi gọi giúp cô."
"Không cần đâu."
Để người khác gọi giúp không được hay lắm, cô ấn nút gọi, sau đó nhịp tim cứ đập liên hồi. Đã rất lâu rồi chưa nghe thấy giọng của anh, không biết bây giờ anh đang làm gì.
Không lâu sau có một giọng nói lạ nghe điện thoại, và hỏi: "Cho hỏi, bạn là ai?"
Tô Tô nói: "Tôi là Tô Tô, là bà.. là vợ của Lận Xuyên, cho hỏi anh ấy có ở đó không?"
"Ồ ồ, chị là chị dâu à, tiểu đoàn trưởng bọn em đi nhiệm vụ rồi, có chuyện gì muốn em chuyển lời lại không?"
Giọng của đối phương dường như có chút phấn khích, Tô Tô nhếch miệng cười sau đó nói:
"Không cần làm phiền anh ấy làm nhiệm vụ, tôi cũng không có chuyện gì, cứ như vậy đi." Nói xong cô cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Còn ở một bên khác, người lính truyền tin đó nhếch mày một cái với mấy người lính nhỏ vây quanh bên cạnh, sau đó nhỏ tiếng nói:
"Giọng ngọt thật, nghe có vẻ rất nhỏ, trâu già gặm cỏ non..."
Chính xác rồi, lúc trước chiến hữu từng xem ảnh nói như vậy đấy.
Mọi người gật gật đầu, bọn độc thân biểu hiện rất muốn đấm anh, quả nhiên có nhan sắc thì dễ tìm người yêu, về nhà có một lần mà trực tiếp tìm được rồi. Hơn nữa còn không phải người lúc trước, thật sự vừa tốc độ vừa lợi hại. Còn Tô Tô thì không he biết mình đã để lại ấn tượng như thế nào cho chiến hữu của Lận Xuyên, cô vẫn có chút thất vọng, đi theo mọi người về thôn.
Về đến thôn, mọi người đều rất vui, cũng chính vì tổ chức hoạt động lần này mà Tô Tô được nhiều người yêu thích hơn, cho nên nhà Tô Tô ngày nào cũng có thể đón tiếp hai, ba người đến.
Sau đó, lớp xóa nạn mù chữ cũng được chuyển đến nhà cô, ngày nào cũng có năm, sáu người đến tham gia.
Hôm nay, góa phụ Kiều mang một đĩa bánh nhân đậu qua.