Chỉ mấy giây Lận Xuyên đã đi lên, nói: "Có chuyện gì thế?"
"Không, không có chuyện gì." Tô Tô đang lục ba lô của mình giấu đồ ở phía sau không nói với Lận Xuyên, đợi anh đi rồi mới lấy ra nhìn.
Một cái túi nhỏ màu trắng bán trong suốt, phía trên viết tiếng Anh.
Nhưng mà cho dù cô không biết nhãn hiệu này, cũng biết nó là loại siêu mỏng.
Còn là cỡ to, nếu không đoán nhầm chắc chắn là bạn học nữ nào của mình nhét vào.
Nhét vào còn chưa tính, vậy mà nhét cỡ to nhất, đây không phải là đang đùa cô sao.
Đồ để trong ngăn có mấy viên thuốc say xe của cô, cô chỉ muốn tìm trong túi một lát mà thôi, trước đây cô nghĩ sao không mang theo bao cao su và thuốc tránh thai, chán quá đi mất, không ngờ tới hôm nay lại có.
Xem ra cái nồi này chỉ có thể để Bạch Linh Linh gánh, dù sao cô nói Bạch Linh Linh tìm được thứ này Lận Xuyên cũng sẽ không đi hỏi cô ấy.
Không đúng, không hỏi cô ấy có thể hỏi Thường Dược Tiến.
Đợi ngày nào đó Thường Dược Tiến kết hôn, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhắc tới đề tài này.
Tô Tô suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng vẫn dùng phương pháp đơn giản nhất, nhưng hôm nay thứ này không thể xuất hiện.
Cô thử lấy ra đặt ở một bên, xem lát nữa trong ba lô có xuất hiện không.
Trong lòng còn đang tính toán, nếu một ngày có một cái, như vậy đủ dùng.
Nhưng mà điên lên thì một ngày hai cái e rằng không đủ dùng, phải đợi tích cóp đần để ở một chỗ khác.
Phải biết rằng Lận Xuyên đang ở độ tuổi tuổi trẻ khí thịnh, thông thường anh một tuần một lần, nhưng lúc này chắc chắn lăn lộn cô không ít.
Mặt cô ửng đỏ, đang còn ở cữ nghĩ linh tỉnh gì thế.
Buổi tối khi hai người nằm xuống khó tránh khỏi ngọt ngấy một lát, Lận Xuyên thậm chí hỏi cô đã đỡ hơn chưa.
Dọa Tô Tô ôm chặt lấy người, nói: "Anh, anh muốn làm sao?"
"Anh chỉ hỏi chút thôi, em cảm thấy anh có thể làm gì?” "Anh không làm gì, chọc em làm gì, bình tĩnh một chút được không?"
"Không bình tĩnh được, chúng ta nói chuyện đi."
Trước đây Lận Xuyên là hồ lô cưa miệng, muốn anh nói chuyện khó như lên trời.
Không ngờ tới hôm nay anh còn chủ động cầu tán gẫu, hiếm có.
"Nói đi."
"Anh và các bạn góp 500 tệ, tháng sau chúng ta có thể trả tiền nhà không?"
"Ồ, vậy mà anh gom được nhiều tiền như thế." Vốn thiếu chút nữa, nhưng không ngờ tới Lận Xuyên góp lực như thế.
Như vậy đủ trả nốt rồi.
Còn Lận Xuyên mượn tiền, đợi khi nhà xưởng tính tiền mỗi tháng thì trả lại cho người ta.
Đương nhiên, cho dù không có tiền của nhà xưởng tới tháng thứ ba trong ba lô của cô có hơn một ngàn có thể lấy ra.
"Đủ chưa?"
"Như vậy đủ rồi, chúng ta trả nốt tiền sau đó sống ổn định ở chỗ này. Đúng rồi, anh có rảnh trả ký túc xá của em đi, dù sao chúng ta đừng chiếm chỗ đó. Tuy nói ở ba năm sẽ phân cho chúng ta, nhưng em cảm thấy sau này sẽ xây nhà. Đến lúc đó chúng ta lại mua nhà cũng không tệ." Nhưng tình hình hiện giờ cô cảm thấy dựa vào kinh nghiệm của mình lại qua ba năm nói không chừng có thể phân được, nhưng nếu là mấy năm này thì chưa chắc.
Tuy bằng cấp của cô cao, nhưng mà tới trường thời gian ngắn.
Hiện giờ bình thường đều lấy kinh nghiệm làm chuẩn.
Lận Xuyên nói: "Chuyện này nghe theo em là được."
Anh ăn đậu hủ một lát, sau đó nghe con trai khóc, không khỏi nhíu mày, tên nhóc này đúng là giỏi tìm thời điểm.
Không thể không quay người bật đèn, sau đó ngồi dậy nói: "Em ngủ đi, để anh thu thập thằng bé."
"Thu thập gì, anh xem có phải thằng bé tiểu ra hay không. Con trai anh thích sạch sẽ, tiểu ra sẽ lập tức khóc, ngủ nhiều tỉnh cũng gào hai cái." Tô Tô vừa trừng anh vừa oán trách.
"Giống em, thích sạch sẽ." Lận Xuyên không biết là học được miệng ngọt ở ngoài hay thế nào, dù sao Tô Tô thích nghe những lời này.
Lận Xuyên vừa sờ quả nhiên là đứa bé tiểu ra, lập tức thay cho đứa bé.
Đừng nhìn anh là đàn ông nhưng làm rất thành thạo, đổi tã cho đứa bé cũng không thành vấn đề.
Tô Tô đều sợ ngây người, bởi vì khi cô thay còn tay chân vụng vê. "Anh từng học à?”