Đúng vậy, vợ chồng người ta gặp mặt Lận Hải đi theo sau làm gì.
Đã lâu như vậy không gặp, có đàn ông nhà ai không nhớ nàng dâu của mình, cho nên sao có thể để Lận Hải đi theo.
Lận Hải vốn là người không để ý mọi thứ, nhưng nghe chị dâu nhà mình nói như vậy cũng không thể da mặt dày đi theo, chỉ có thể ở lại.
Hàng xóm của Tô Tô là một giáo viên độc thân, cho nên bảo Lận Hải đến chỗ anh ta ở một đêm, ngày mai lại nghĩ cách, thật sự không được thì tìm nhà trống trong khu gia đình cho cậu ở mấy ngày.
Thật ra nếu em trai đến cũng có thể ở trong nhà, nhưng mà Lận Hải đã lớn tuổi, thật sự không tiện cứ ở nhà chị dâu mình như thế.
Thật ra Tô Tô không để bụng, nhưng nghĩ tới Lận Hải tuyệt đối sẽ không ở chỗ của cô.
Ngày mai vừa vặn là chủ nhật đi thử thời vận tìm Tống Lão Tam xem, thật sự không được thì tìm một chỗ ở riêng cho cậu.
Đâu biết giáo viên hàng xóm kia nói: "Nếu tìm việc mà nói làm tạm được không, chị hai tôi đang mở một xưởng quần áo nhỏ cách đây không xa, hiện giờ thiếu nhân viên khuân vác. Tôi thấy em trai của cô hình thể vạm vỡ, hay là đến đó thử xem?"
"Vậy một tháng trả bao nhiêu tiền? Em trai tôi cũng phải đi học một số thứ." Không phải việc làm cố định, xưởng quần áo nhỏ mới mở này không biết có ổn định hay không.
Giáo viên kia nói:
"Hiện giờ mọi người đều đang làm việc ở bên trong, trước đây chị hai tôi đi làm ở nhà xưởng nhà nước, sau đó nhà máy kia thất bại, không có cách nào chị ấy đành phải tự mình mở một xưởng quần áo nhỏ. Nhân viên là bao ăn ở, mỗi tháng chỉ có 15 tệ, nhưng mà sau này sẽ tăng thêm.
"Tôi trở về hỏi xem cậu ấy có đồng ý hay không, sau đó tối hôm nay làm phiền anh."
"Không có vấn đề gì."
Dù sao Tô Tô là giáo viên bằng cấp cao trong trường vẫn luôn được mọi người tôn kính, dù sao ngay cả hiệu trưởng người ta đều tất cung tất kính VỚI CÔ.
Ngoại trừ chuyện này ra ngoại hình của Tô Tô tốt, con người cũng thành thật khách sáo nên được mọi người thích.
Cho dù có bất mãn đối với cô, nhưng người ta là người có năng lực như thế. Tự mình biên soạn toàn bộ chương trình học tiếng Anh của đại học, không cần bất cứ người nào giúp đỡ, chuyện này đã có ít người có thể làm được.
Tô Tô vốn muốn để Lận Hải đi theo Tống Lão Tam xông pha một lần trước, đâu biết sẽ có cơ hội như thế, trở về vừa nói với Lận Hải, cậu lập tức đồng ý ngay.
Một tháng 15 tệ còn bao ăn bao ở đã không tệ đối với cậu, nếu tiết kiệm một chút không tiêu xài phung phí, thì gửi về nhà 10 tệ, rất nhanh sẽ tích cóp được tiền cưới vợ.
Tô Tô nghe xong thì trợn tròn mắt với tời, đứa em chồng này của mình cũng có chút tiền đồ.
Tích góp 100 tệ đã muốn cưới vợ, chuyện khác cậu cũng không nghĩ tới cũng coi như là người rất lợi hại.
"Thực ra chuyện cưới vợ mà em nói cũng không vội được, chúng ta nhất định phải học thêm một số thứ."
"Vâng, em học vẫn luôn nhanh mà."
Lận Hải lập tức đồng ý, sau đó Tô Tô lại dạy cậu nói chuyện với người thành phố như thế nào, lúc này mới dẫn cậu tới nhà hàng xóm ở.
Ngày hôm sau, giáo viên kia dẫn theo Lận Hải đến nhà xưởng của chị gái anh ta, Tô Tô muốn tiễn cậu đều không cho.
Xem ra con trai sẽ lợi hại hơn con gái một ít, ít nhất không cần quá mức lo lắng. Nhưng ma khi đi Tô Tô sợ tiền trong tay cậu không đủ dùng, còn nhét 10 tệ cho cậu.
Dù sao cũng chiếm thời gian nghỉ ngơi vào chủ nhật của giáo viên người ta, cô hi vọng nhỡ đâu hai người cùng nhau ăn cơm thì Lận Hải sẽ bỏ tiền.
Lận Hải cũng biết rõ chuyện này, nhưng mà bọn họ đi rất nhanh, chưa tới hai tiếng đã quyết định xong chuyện này.
Lận Hải trở về vô cùng vui sướng, bởi vì đám người trong thôn trở về đều nói ở bên ngoài rất khó tích cóp tiền, kết quả chị dâu vừa ra mặt lập tức tìm được việc cho cậu.
Nghe nói làm việc hai tháng thuần thục xong thì có thể tăng lương, một lần có thể tăng tới 20 tệ.
Đứa bé đáng thương chưa hiểu việc đời, cảm thấy một tháng 20 tệ đã rất nhiều.