"Em cảm thấy có thể, chị không biết đâu cha mẹ Tần Duyệt Duyệt thật sự coi anh hai thành cây rụng tiền, chuyện nhà xưởng của anh ấy cũng muốn quản. Còn muốn đập thiết bị của chúng ta, sau đó em muốn báo cảnh sát bọn họ mới bị dọa mà chạy mất, thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. May mà anh trai em không cưới cô ta. Chị dâu, chị đúng là trời cao phái tới cứu anh trai em."
Lận Hải cười nói, nhưng mà nhìn chị dâu nhà mình vậy mà ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: "Chị cũng nghĩ như vậy."
Lận Xuyên ở trong bếp tay cứng đờ, nếu mình không nhặt được Tô Tô ở trên núi sẽ xảy ra chuyện gì?
Anh không biết, nhưng cảm thấy chắc chắn đời này sẽ không hạnh phúc.
Đúng lúc này bọn họ đều nghe được bên ngoài có người gõ cửa, Lận Hải đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ai thế?"
Đối phương không lên tiếng, cậu đi tới mở cửa ra.
Sau đó thấy được gương mặt cậu vô cùng chán ghét, trước đây ở trong thôn khi giúp cô ta làm việc thì cảm thấy cô ta có chút vô liêm sỉ, giống như cậu nên làm giúp những chuyện đó.
Nhưng vì nghĩ dù sao cũng là người một nhà, cô ta là người từ trong thành phố tới không làm được mới cần người giúp.
Nhưng hiện giờ nhìn lại, chẳng lễ cô ta coi những việc đó là việc cậu nên làm?
"Cô có chuyện gì?”
"Xuyên... Lận Xuyên có ở chỗ này không, tôi tìm anh ấy có chút việc."
"Anh ấy không ở nhà."
"Không có khả năng." Tần Duyệt Duyệt cứ thế lao vào nhà, Lận Hải không thể lôi kéo với một đồng chí nữ, chỉ có thể để cô ta chen vào.
Vừa đi còn vừa nói: "Tôi nói cho cô biết, cô dám trêu chọc chị dâu tôi tức giận tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."
Trong lòng Tần Duyệt Duyệt chua xót, lúc trước khi mình còn là đối tượng đính thân với nhà bọn họ mấy tên nhóc này rất thân thiết với cô ta, vừa gả cho anh họ bọn họ thì đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.
Vào nhà, thì thấy Lận Xuyên đi từ trong bếp ra mà Tô Tô đứng ở trước cửa phòng lạnh lùng nhìn cô ta, trên cơ bản là không có ý tiếp đón.
Nhìn thấy người tới, tự mình muốn kéo ghế ngồi xuống trước cửa. Nhưng mà Lan Hải vội vàng lẫy giúp cô, thái độ không khỏi quá tốt.
"Đồng chí Lận Xuyên, em có chút việc muốn thương lượng với anh." Tần Duyệt Duyệt nói.
"Có chuyện mau nói" Không muốn nói nhiều với cô ta, nhưng lại sợ ầm ï lên vợ sẽ tức giận, cho nên tạm thời chịu đựng.
Tần Duyệt Duyệt lập tức nói: "Đông Hà muốn ly hôn với em, anh ấy lấy thư giới thiệu trong thôn trở về, nói muốn nộp cho trường học."
"Rất tốt, đây mới là đàn ông." Lận Xuyên gật đầu, cảm thấy hành động lần này của em họ không khiến anh thất vọng.
Gương mặt Tần Duyệt Duyệt đều tức đỏ, cô ta há miệng thở dốc, những lời nói sau đó đều bị Lận Xuyên chặn trở về, không nói được một câu nên lời.
Mà Tô Tô ngồi bên cạnh xem kịch vui thì bật cười thành tiếng, cô không ngờ tới người đàn ông của mình lại độc miệng như thế, ách không, là ngay thẳng, đúng là ngay thẳng.
Tần Duyệt Duyệt quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tô với vẻ u oán, nói tiếp:
"Từ xưa đều khuyên làm lành mà không khuyên ly hôn, hi vọng mọi người có thể giúp tôi khuyên nhủ Lận Đông Hà. Lúc trước em cũng vì anh ấy.. Làm nhiều việc ngốc, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, cho nên lúc này anh ấy không cần em như vậy, có phải sẽ tổn hại tới thanh danh của nhà họ Lan hay không."
"Không tổn hại, Lận Đông Hà đã đủ tốt với cô." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì tiến vào phòng bếp đảo đồ ăn, chuẩn bị ra thì đuổi cô ta ra ngoài.
Tần Duyệt Duyệt nhân cơ hội này nói với Tô Tô:
"Tô Tô, tôi biết cô có chút hiểu lâm đối với tôi, chuyện trước đây chúng ta bỏ qua, nhưng hiện giờ nếu tôi..."
"Vì sao bỏ qua? Dựa vào cái gì bỏ qua, cô là cái thá gì mà đưa ra yêu cầu như thế với tôi. Lúc trước còn dùng thân phận nàng dâu của nhà họ Quan đè tôi, như vậy bỏ qua cái gì. Tôi rất vui lòng nhìn cô ly hôn, như vậy cô sẽ không luôn cảm thấy mình là con dâu của lãnh đạo Quan, sau đó luôn xem thường tôi. Đúng vậy, tôi không có chỗ dựa ở thế giới này, nhưng mà tôi rất thiết thực."
Nếu chồng mình đều không khách sáo, vậy cô không cần nói uyển chuyển gì đó với cô ta.