"Vậy sao?"
Một người trong hai vị quân tẩu nói với Tần Duyệt Duyệt đứng bên cạnh: "Cô còn lời nào để nói nữa không, có phải cảm thấy bé trai không tốt bằng bé gái nữa đúng không."
Mẹ Lận cảm thấy mỹ mãn nói:
"Lại nói trước đây Xuyên Tử nhà chúng tôi còn đính ước với một cô gái, bây giờ xem ra may mà không cưới cô ta, nếu không nhà chúng tôi sẽ không có ngày yên ổn."
Gương mặt Tần Duyệt Duyệt tối sâm, sau đó thật sự không biết phải nói gì chỉ có thể xoay người rời đi.
Nhưng mà cô ta không ngốc tới mức đi tìm Lận Đông Hà tố cáo, bởi vì người đàn ông kia đã không còn là anh ta trước đây, tuy thường xuyên cho cô ta tiền, nhưng đã không tin tưởng cô ta.
Ở trong lòng anh ta, Tô Tô người sinh con cho người khác càng thân thiết hơn, chuyện này khiến cô ta thật sự không thể chịu đựng nổi.
Nhưng mà không có cách nào, không thể nhịn cũng phải nhịn, bên cha mẹ cô ta đã biết chồng cô ta làm nhà xưởng, chẳng những đòi tiền còn muốn tới đây nhìn.
Vì chuyện này cô ta đều có thể nhịn.
Giống như lời mẹ cô ta nói, nhà mẹ đẻ lại trói buộc cũng là người thân nhất, những người khác căn bản không có máu mủ.
Ở một bên khác, cuối cùng Tô Tô cũng được đẩy ra.
Cả người cô deu mơ mơ màng màng, tỉnh bì lực tẫn chỉ muốn ngủ.
Mãi đến khi nghe thấy giọng Lận Xuyên mới ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó có chút buồn bực nói:
"Em sinh con trai, quần áo còn phải chuẩn bị lại lần nữa."
Lận Xuyên nắm tay cô nửa quỳ trên đất nói: "Con trai con gái đều giống nhau, em rất giỏi."
"Người đàn ông này anh đang làm gì thế, người bệnh phải nghỉ ngơi anh để cô ấy ngủ một lát đi, đừng quấy ray cô ấy." Y tá ở bên cạnh nói một câu, Lận Xuyên lập tức để tay Tô Tô vào trong chăn, sau đó nói: "Tôi biết rồi."
Thiếu chút nữa quên mất cô cần nghỉ ngơi.
"Đừng đi, đừng rời khỏi em." Lúc này Tô Tô vẫn có chút sợ hãi, cho nên nhìn thấy Lan Xuyên thì không muốn buông tay.
Lận Xuyên đành phải nắm tay cô cùng đi về phía phòng bệnh, sau đó cứ ngồi nắm tay cô như thế.
Đột nhiên nghĩ tới cô tỉnh lại chắc chắn muốn ăn chút gì đó, ít nhất cũng uống chút nước ấm, nên bảo em trai mình Lận Hải đi lấy nước.
Đâu biết tên nhóc kia giống như du hồn đứng ở chỗ đó, nghe anh cả gọi cậu nhìn thoáng qua đứa bé được mẹ ôm nói:
"Cháu gái của em đâu?"
"Đừng nằm mơ nữa, mau đi lấy nước đi." Mẹ Lận trừng mắt với cậu một cái nói.
Lận Hải buồn bực đi lấy nước, mà lúc này đứa bé trong lòng mẹ Lận đột nhiên khóc to, khiến Tô Tô đang ngủ tỉnh dậy.
Mẹ Lận có chút bất đắc dĩ nói: "Xem ra là đứa nhỏ này đói bụng."
Lúc này mới sinh ra bao lâu, người thế hệ trước đều nói, đứa bé đói bụng sớm sẽ khỏe mạnh chắc nịch.
Nhưng mà con dâu của mình còn đang ngủ, có chút không đành lòng quấy rầy cô.
Nhưng mà dù sao cũng phải đút sữa cho đứa bé.
Lận Xuyên nhíu mày, quả nhiên là con trai không tốt bằng con gái, không ngoan như thế.
Cuối cùng vẫn đau lòng, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể chứ?"
"Nâng em dậy đi." Tô Tô kiên trì ngồi dậy, sau đó bảo Lận Xuyên ôm đứa bé tới.
Tuy cô rất mệt nhưng vẫn biết sữa lần đầu tốt cỡ nào, cho dù thế nào cũng phải đút cho cục cưng của mình.
Lận Xuyên nắm đứa bé tới đây, đúng vậy, nắm.
"Đứa bé không phải ôm như vậy đâu lão đại, anh muốn cắt đứt đứa bé à."
"Không đứt được, tên nhóc thối."
Tô Tô liếc mắt nhìn một cái, sau đó cả người đều tràn ngập tinh thần, vội la lên: "Anh làm gì thế, nó là đứa bé không phải chó con, sao anh xách như thế."
"Ừm." Cha gà mờ Lận Xuyên giao đứa bé cho Tô Tô, sau đó cởi cúc áo giúp cô.
Nhưng mà khi đứa bé tới gần anh lập tức kéo áo vào một chút, không cho người ngoài nhìn thấy cơ thể của vợ mình, đúng là dấm tinh.