Vì thế cô ta lợi dụng một ít quan hệ, trực tiếp nói chuyện này với giáo viên nữ có oán hận lớn nhất.
Đứa bé đầu tiên của cô ta và chồng là con gái, cho nên luôn muốn đứa thứ hai, mấy năm mới mang thai được.
Mới mang thai thì kế hoạch hóa gia đình, hiện giờ trong trường học bắt cô ta phá thai, nếu không sẽ không cho cô ta đi làm.
Giáo viên nữ kia có rất nhiều oán hận, cho nên khi biết tin xong thì trực tiếp hấp tấp tìm hiệu trưởng, nói nếu ông ta để Tô Tô sinh thì phải để cô ta sinh, nếu không người nào cũng không được sinh.
Cô ta vừa nháo thì có mấy giáo viên cùng náo loạn lên, dù sao chuyện này phải công bằng.
Bên hiệu trưởng Quan còn chưa biết Tô Tô mang thai, trong lúc nhất thời ông ta cảm thấy đầu mình đều to ra, không thể không gọi Tô Tô vào văn phòng hỏi một câu.
Có lẽ chuyện này không phải sự thật, dù sao đứa bé của cô Tô mới mấy tháng, sao có thể có nhanh như vậy.
Vì thế ngày hôm sau Tô Tô đi làm bị tất cả giáo viên nữ trừng mắt, rõ ràng bị bọn họ xa lánh, ngoại trừ hai người chưa kết hôn, còn có người lớn tuổi.
Chuyện này là sao đây?
Sau đó cô mới biết được, hóa ra chuyện mình mang thai bị mọi người biết.
Có lẽ là cô giáo nữ ngày hôm qua tuyên truyền, không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Đi tới văn phòng của hiệu trưởng Quan, có khả năng ông ta vì mình nói chuyện với Tô Tô có chút xấu hổ cho nên gọi vợ mình tới.
Hai vợ chồng nhìn thoáng qua nhau, sau đó hỏi Tô Tô chuyện cô mang thai là thật sao.
Tô Tô nói: "Thật ra, hôm trước tôi mới biết mình mang thai."
"Cô cũng biết hiện giờ phía trên làm kế hoạch hóa gia đình rất căng, mọi người đều nhìn chằm chằm bụng cô, chúng tôi... Cũng không có cách nào." Hiệu trưởng Quan thở dài, thật ra ông ta muốn giữ Tô Tô, nhưng cũng biết cô chắc chắn sẽ lựa chọn đứa bé.
Cho nên, ông ta cảm thấy có khả năng không giữ nổi.
Nhưng mà Tô Tô nói: "Bên bộ đội chỗ chồng tôi đã phê duyệt chỉ tiêu sinh đứa thứ hai, chẳng lẽ như vậy không có tác dụng sao?"
"Dùng được, chỉ cần bên kia có thể phê chuẩn bên chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách." Hiệu trưởng Quan thật sự rất muốn giữ Tô Tô, cho nên nghe nói bên bộ đội đã phê chuẩn, phía bên mình có thể xin được mới đúng.
Tô Tô lập tức cảm nhận được thiện ý của đối phương, nói: "Cảm ơn hiệu trưởng Quan, nhưng mà chuyện này các ông cũng không cần quá khó xử..."
Dù sao bên ngoài có nhiều giáo viên nữ nháo như thế, áp lực của bọn họ rất lớn.
"Không khó, chúng ta cùng nhau cố gắng đi." Thật ra hiệu trưởng Quan không chắc có thể xin được hay không, dù sao không biết chuyện này ầm 1 tới mức nào, nếu không nháo thì mọi chuyện dễ xử lý.
Nhưng hiện giờ hơi khó, hiệu trưởng Quan cũng biết.
Tô Tô gật đầu, tiếp tục đi dạy.
Bởi vì cô bình tĩnh hoàn toàn chọc giận giáo viên mang thai nhưng bị yêu cầu phá thai, cô ta trực tiếp tìm Tô Tô nổi giận đùng đùng nói:
"Dựa vào cái gì cô có con trai còn có thể sinh mà tôi không thể sinh, cô nói đi, có phải cô đi cửa sau hay không, nói cho chúng tôi biết đi đâu, dùng chiêu gì để mọi người không cần đoạn tử tuyệt tôn."
Tô Tô cười khẽ một tiếng nói: "Là phía trên bảo cô phá thai không phải tôi, vì sao cô lại tới tìm tôi?"
"Không phải là cô có biện pháp sao, cô có năng lực như vậy, chồng làm quan ở bộ đội chắc chắn là có chủ ý."
"Được rồi, cô còn không phải là vì cảm thấy vì sao tôi không bị hiệu trưởng Quan đuổi theo bắt từ chức ư. Thật ra hôm nay là ngày đi dạy cuối cùng của tôi, cho nên cô cũng không cần phải nói những lời này."
Tô Tô cảm thấy thời đại này thực sự cố chấp đối với sinh con nối dòng, hơn nữa chuyện gì cũng làm được.
Cô ta mới nhắc tới Lận Xuyên, nếu trong trường cũng phê chuẩn chỉ tiêu như vậy sẽ thổi gió tới trên người Lận Xuyên.
Cô thật sự không muốn liên lụy đến anh, cho nên cô dứt khoát kiên quyết từ chức. như vậy không cần hiệu trưởng Quan phải khó xử, cũng khiến những người này câm miệng.