Cô lập tức ngơ ngẩn, đây chắc chắn là máu của Lận Xuyên.
Sau đó đầu váng mắt hoa, gọi một tiếng Lận Xuyên sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đợi tới khi tỉnh lại cô phát hiện mình đang truyền dịch, hẳn là ở bệnh viện, khi ý thức của cô trở về lập tức nghĩ tới máu trong tay mình, nhanh chóng ngồi dậy nói:
"Lận Xuyên, Lận Xuyên..."
"Ai da cô đừng ngồi dậy, không cần đứa bé nữa à, mau nằm xuống, chồng của cô không sao." Người tới là Bạch Linh Linh, cô ấy ấn Tô Tô ở trên giường, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giải thích: "Cô đừng lo lắng, anh ấy thật sự không có việc gì, chỉ có bả vai bị viên đạn bay qua cắt ra một vết thương mà thôi, khá dài nhưng không sâu lắm, cho nên chảy rất nhiều máu, nhưng đều là vết thương ngoài da."
"Vậy anh ấy đi đâu rồi?"
"Sau khi biết cô tạm thời không có việc gì thì đi sắp xếp công việc, nghe nói... Đã chết hai chiến sĩ."
Sau khi Bạch Linh Linh nói xong cuối cùng Tô Tô cũng an tĩnh lại, cô biết những người đó đều là binh sĩ Lận Xuyên dẫn dắt, cho nên hi sinh anh chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Chỉ cần anh không có việc gì thì tốt, vừa rồi mình suýt chút nữa bị hù chết.
"Đứa bé thì sao, đứa bé của tôi."
Lúc này Tô Tô mới che bụng mình khẩn trương hỏi.
Bạch Linh Linh nói: "Cô rất may mắn, cô kích động như thế vậy mà đứa bé không có việc gì, da thật dày."
"Đều không có việc gì thì tốt, đều không có việc øì thì tốt."
"Cô có việc." Bạch Linh Linh tức tới mức vội nói: "Chân cô sưng phù y như màn thầu, hai tay cũng bị không ít trầy da, một thai phụ có thể làm mình thành ra như vậy cô là người đầu tiên."
"Ách, bị thương nhiều như thế à." Cô cũng không chú ý tới.
Nhưng mà, hẳn là bị thương khi cứu Thường Dược Tiến.
Khi đang nói chuyện Lận Xuyên đi vào phòng bệnh, vẻ mặt anh có chút mệt mỏi, nhưng mà nhìn có vẻ không có vấn đề gì.
"Tô Tô, em tỉnh rồi à?" Lận Xuyên có chút ngượng ngùng nắm lấy quần. Nang dau cua minh bi ngat xiu nhung anh con phải đi xử lý chuyện khác cảm thấy có chút áy náy đối với cô.
"Anh đứng ở đó làm øì, thương tổn không có vấn đề gì chứ, có bao nhiêu đồng chí bị thương?"
"Có hai đồng chí hi sinh, mấy đồng chí bị thương, nhưng đều là vết thương nhẹ."
"Ồ." Bạch Linh Linh nhìn hai vợ chồng bọn họ muốn nói chuyện với nhau nên chủ động rời đi, nói: "Tôi đi thay thuốc cho chiến hữu của anh, chân anh ấy bị bỏng rất nghiêm trọng."
"Là Thường Dược Tiến sao?" Bị bỏng chỉ có anh ta, vì cứu bọn họ chủ động đón lấy chai cồn, không bị thương mới lạ.
"Dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi." Lận Xuyên cảm thấy đàn ông đều rắn chắc, nhưng mà nàng dâu của mình thì không được, là thai phụ mà.
"Vết thương của anh thì sao? Em nhìn thấy rõ dường như bắn trúng anh." Tô Tô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Vốn nên bắn trúng anh, nhưng mà, là nó đã cứu anh." Sau khi nói xong Lận Xuyên cởi bao tay ra giơ tay lên, trên tay anh còn đeo chiếc nhẫn do vòng thép cuộn thành, nhưng mà nó đã biến thành màu đen.
"Không phải chứ?" Còn có chuyện trùng hợp như vậy ư?
"Nói ra có khả năng em không tin, anh rất dễ dàng phán đoán ra được quỹ tích của viên đạn, sau đó dùng tay che ở trước ngực. Nếu bị bắn trúng có khả năng sẽ trực tiếp mất đi một hai ngón tay nhưng có thể giữ được tính mạng, nhưng không ngờ tới "nhẫn" của chúng ta trực tiếp bắn bay viên đạn. Nó từ cánh tay anh trực tiếp bắn tới chỗ đỉnh, cho nên chỉ bị thương ngoài ra cũng không nguy hiểm tới tính mạng."
Lận Xuyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà cũng chứng minh anh thật sự là gặp nguy không loạn.
Hơn nữa, cũng đủ may mắn.
Tô Tô nghe xong chân đều run, ôm lấy anh nói: "Thật sự không muốn để anh tham gia quân ngũ."
"Anh sẽ bảo vệ mình, bảo vệ em." Lận Xuyên an ủi cô, sau đó nói: "Nhưng mà vẫn để em bị thương."
"Em như vậy mà gọi là bị thương? Anh còn phải làm chuyện khác không?"
"Không còn, phía trên cho anh nghỉ để anh ở bên em."