Cô ta cảm thấy nam chính không còn yêu cô ta nữa, không coi trọng cô ta, nhất là sau khi cô ta sinh mổ xong để lại một vết sẹo, cuối cùng anh ta không vừa mắt cô ta...
Dù sao chính là suy nghĩ quá nhiều.
Mà nam chính thuộc loại đối xử với người nào cũng rất tốt, đặc biệt là đối với đồng chí nữ đều rất chiếu cố, cho nên được các y tá trong bệnh viện yêu thích.
Chuyện này cũng thành sai lầm.
Tô Tô cảm thấy, lần này bọn họ chuẩn bị sắp xếp trước tiên, e rằng sẽ ầm ï nháo ra mâu thuẫn gì đó.
Đương nhiên, có lẽ chỉ là cô tự mình đa tâm.
Dù sao cũng là nam chính và nữ chính, cuối cùng sau này đều sẽ ở bên nhau.
Không biết Lận Xuyên đến gần cô từ lúc nào, một đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau nói:
"Nàng dâu, đi ngủ äi."
Lại tới nữa. Tô Tô trợn tròn mắt với trời, dù sao cũng có chuẩn bị, hơn nữa buổi tối mỗi ngày cũng đã có chút quen, nên mặc anh đi.
Kết quả không ngờ tới, Lận Xuyên người ta thật sự cảm thấy buồn ngủ.
Đặt cô lên giường xong thì hôn lên cổ cô một lát, sau đó ôm cô - thật sự ngủ mất.
Chuyện này có chút khiến người ta không thể lý giải, Tô Tô kéo chăn còn đang đợi bị xâm lược, kết quả kẻ xâm lược đã nhắm hai mắt lại.
Cô đợi tới đợi lui đều không đợi được, ngủ còn không ngủ được, vì thế xoay người nói với Lận Xuyên:
"Anh làm sao vậy?"
Không biết còn tưởng người bị rút máu ngày hôm nay là anh ấy chứ, ủ rũ như vậy.
Lận Xuyên mở mắt nhẹ nhàng cọ chóp mũi của Tô Tô một lát, nói: "Hôm nay cơ thể của em không thoải mái, nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ồ, hóa ra là vì chuyện này." Cơ thể của cô đúng là cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ đã khá hơn nhiều.
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ thành thật của anh khiến cô thật sự muốn trêu chọc một chút, vì thế chậm rãi tới gần hôn lên môi anh.
Dường như đối phương còn thấy mới lạ, sau đó như chuồn chuồn lướt nước đáp lại một lát. Tô Tô cắn bờ môi của anh, cũng không biết chạm vào dây thần kinh nào của đối phương, vậy mà đối phương quên mất lúc trước nói là để cô nghỉ ngơi.
Có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình, nhưng không có cách nào, mọi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể để nó tiếp tục xảy ra tiếp...
Có một loại chua xót sảng khoái gọi là bạn không có sức lực, cử động một chút đều cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó còn phải cố gắng ngồi dậy trả lời hơn 130 câu hỏi của bác gái cả.
Lận Xuyên thật sự đau lòng muốn chết, cuối cùng nói thẳng: "Bác tới đây lo lắng còn không bằng tự mình đi thăm."
Tô Tô véo nhẹ anh một cái, nếu đến thăm chẳng phải sẽ bị lộ chuyện này sao?
Phải biết rằng bọn họ đã bàn bạc kỹ xong trở về nói là Tần Duyệt Duyệt bị viêm ruột thừa nên phẫu thuật, nếu nói là phá thai vậy hai ông bà sẽ hỏng mất.
Đừng nhìn Lận Đông Hà không phải con trai ruột của bọn họ, nhưng bọn họ đều coi anh ta như con ruột của mình mà đối đãi.
Sau này được nhận về, người nhà kia coi thường Lận gia không cho bọn họ lui tới, nhưng mà mỗi năm Lận Đông Hà đều sẽ trở vê.
Không ngờ tới cô nói rất nhiều lời nhưng bác gái cả không yên tâm, trái lại là câu này của Lận Xuyên khiến bà ấy không hỏi nhiều nữa, nói:
"Người không sao thì tốt rồi."
"Mấy ngày nữa sẽ trở về ạ." Tô Tô nói một câu sau đó bác gái cả đáp phải về nhà nấu cơm rồi rời đi.
Tô Tô lại nằm xuống, cô cảm thấy trên đầu mình có một con quạ đen vẫn luôn xoay quanh gọi tới gọi đi, cảm thấy buồn nôn.
Lận Xuyên tiễn người xong trở về thì gãi đầu, nghiêm túc nói: "Đồng chí Tô Tô."
"Hả?"
"Là anh không đủ nghị lực, em muốn phạt anh thế nào đều được cả."
"Xoa bóp chân giúp em, để em ngủ thêm một lát, quá mệt mỏi."
"..." Một đại lão gia xoa bóp chân cho phụ nữ được sao?